Tưởng Điềm Điềm  tù ở Mỹ, khiến nhà họ Dương tốn nhiều công sức để cứu Dương Tiêu, dù  Dương Tiêu vẫn  nhà họ Dương bỏ rơi, đẩy con riêng lên thượng vị, nhà họ Dương chắc chắn  thể nuốt trôi cơn tức , nhà họ Tưởng vì    trả giá, cuối cùng bán con gái để bảo  bình an, Tưởng Điềm Điềm  Dương Tiêu giam giữ trái phép và lạm dụng lâu dài, cuối cùng tinh thần sụp đổ và nổi điên g.i.ế.c . Trên mạng   chửi cô    thì sẽ  chết, rơi  tình trạng  thì đáng đời, cũng    là ba   dạy dỗ   hỏng cả cuộc đời con cái,   thì chửi nhà họ Dương   nhân tính, tầng lớp đặc quyền dùng tiền mua mạng sống thì  phản phệ là đáng.
Tưởng Điềm Điềm im lặng  cảnh sát  mặt nghiêm túc liệt kê tội trạng của , khi  thấy mức án ít nhất là mười năm, cuối cùng  thể kiềm chế  mà run rẩy.
Khi màn đêm qua ,  sự phẫn nộ và dũng khí cầm d.a.o g.i.ế.c  đều biến thành khát vọng sống, cô  cúi đầu  đôi tay còn dính m.á.u   của ai, như  dọa sợ, vô thức lau mạnh lên áo, như thể chỉ cần lau sạch những vết m.á.u thì  chuyện sẽ coi như  từng xảy , nhưng m.á.u  áo càng nhiều, càng lau tay càng đỏ tươi, lâu , cô  như kiệt sức,  tiên là  khẽ,  như mở  một cái công tắc, tiếng  ngày càng lớn, thậm chí khiến cô  rơi nước mắt.
Thật buồn , thật sự quá buồn .
Cô    trở thành như ?
Từ   yêu thương thành   ghét bỏ, từ  nuông chiều thành kẻ tù tội.
Tất cả đều bắt nguồn từ Chu Dao, cô   khỏi nghĩ, nếu ngay từ đầu cô   đối đầu với Chu Dao, liệu  thứ  khác  ?
Cô  như  suy nghĩ  dọa sợ,  cô    thể nghĩ như , chính việc đời cô   hủy đến mức  đều do Chu Dao gây , giờ hối hận  ý nghĩa gì?  một khi suy nghĩ  xuất hiện, thì  thể thu hồi .
Cô   thể  nghĩ, nếu ngay từ đầu  chọc giận Chu Dao, Tưởng Minh Vũ và Uông Thư Lan sẽ   tù, Tưởng Kiến sẽ  gửi cô   nước ngoài, cô  sẽ  vì ghen ghét mà lao  Dương Tiêu,   báo thù, sẽ   tù,   Dương Tiêu dày vò điên cuồng, cũng sẽ  đến bước …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-143-chi-gai-khong-de-choc-76.html.]
Mỗi bước mỗi xa
Cô  còn trẻ, cô     tù, cô … cô   sống .
Chỉ là, mong  sống  thì  chỉ  cô ?
Mảnh sứ đ.â.m sâu  bụng Dương Tiêu, mà  đến vài giờ  mới  phát hiện, khi  bệnh viện  là thở  nhiều hơn hít ,    bao giờ chịu đựng tổn thất lớn như , hai  duy nhất đều do Tưởng Điềm Điềm gây , thấy  Dương sốt ruột lo lắng chờ đợi bên ngoài bệnh viện,   cố gắng thốt  một câu: “Con  cái con nhỏ hèn hạ đó nợ m.á.u  trả bằng máu…”
Mẹ Dương  kịp  gì,   thấy bên cạnh  tiếng  khẩy.
Cha Dương từ lâu   còn hy vọng  đứa con trai , nhưng dù  còn hy vọng thì đó cũng là con ruột của , vì  ông   đến, nhưng  ngờ đến lúc    vẫn chỉ nghĩ đến chuyện báo thù, cha Dương lạnh lùng liếc   Dương,  thèm cho Dương Tiêu một ánh mắt,   bỏ .
Mẹ Dương hoảng hốt,  kịp để ý đến Dương Tiêu, vội vàng ngăn cha Dương , “Sao ông  thể  như thế? Ông  quan tâm đến con trai  ?”
Cha Dương đẩy  Dương , “Trước đây   quan tâm, nhưng mỗi  bà đều ngăn cản, một đứa  mà bà nuông chiều thành một cái đầu heo như , còn  báo thù, nếu   bà dung túng cho nó  những chuyện , giờ nó  thể  ở đây ? Giờ bà   quan tâm,   quan tâm thế nào?   thể quan tâm  nữa.”
Mẹ Dương nhất thời    gì, nhưng vẫn  cam lòng, “ mà…”
Cha Dương    thêm, “Không  nhưng gì cả,  nhất bà hãy cầu nguyện những chuyện con trai bà   ảnh hưởng đến nhà họ Dương, nếu   sẽ  tha cho bà.”