Uông Thư Lan co rút đồng tử,  kịp  gì thì  thấy  Uông hoảng sợ liên tục vẫy tay, “Minh Vũ, cháu đừng  tìm nó, giờ nó  thể  kiên nhẫn, cháu thấy ngay cả nhà họ Dương cũng  đối phó nổi nó, cháu  tìm nó chẳng  tự tìm c.h.ế.t ? Cháu hãy đưa  về nhà, sống  với bà nội    hơn ? Tương lai còn dài, chắc chắn sẽ  lúc nó gặp vận xui, đến lúc đó cháu …”
Uông Thư Lan   thừa nhận, nhưng cũng  công nhận  Uông   lý, con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó    quan tâm đến bà , nhà họ Uông cũng   nơi ở lâu dài, chỉ vì điều  bà  cũng   Tưởng Minh Vũ dính , nếu    Tưởng Minh Vũ, bà cụ Tưởng   thể  bà  thêm một  nào nữa, đến lúc đó bà   trông chờ  ai?
Tưởng Minh Vũ  hiểu những suy nghĩ nhỏ nhặt của bọn họ, nhưng càng   ngăn cản bảo  nên đối đầu với Diêu Dao, trong đầu   càng như  một giọng : Cậu sợ cô ? Cậu sợ cô  cái gì? Người trọc đầu  sợ  nắm tóc, giờ cô   tất cả, còn  thì  còn gì, ai mới là  đáng sợ?
Tưởng Minh Vũ biểu cảm càng lạnh, “   khả năng để nó biến mất, nhưng    khả năng để nó biến mất.”
Gần đây Diêu Dao  bề bộn, những gì cô   về việc thúc đẩy sửa đổi các điều khoản pháp lý liên quan đến nuôi dưỡng và trách nhiệm nuôi dưỡng   là đùa, nhưng rõ ràng   là một việc dễ dàng.
Mỗi bước mỗi xa
Điều   chỉ chạm  nhiều dây thần kinh nhạy cảm và ích kỷ của các bậc phụ , mà còn thách thức tư tưởng ăn sâu  tiềm thức rằng ba  luôn đúng. Vì , Diêu Dao  chỉ  đối mặt với nhiều sức ép từ dư luận xã hội, mà còn gặp khó khăn trong việc thu thập ví dụ, thậm chí ngay cả trong trường học cũng  nhiều tiếng  cho rằng cô chỉ đang  nổi tiếng.
Từ chối lời mời ăn cơm của Khương Nhu An, Diêu Dao xoa xoa cổ đau nhức,  chuẩn  trở về ký túc xá nghỉ ngơi một chút, thì nhận  điện thoại bảo cô  bên cạnh tòa nhà  4 lấy bưu phẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-151-chi-gai-khong-de-choc-84.html.]
Diêu Dao   nhu cầu mua sắm gì, nhưng  thể từ chối sự nhiệt tình của thím hai Chu và Khương Nhu An, bọn họ   gửi đồ ăn quê nhà cho cô, thì tự mua đồ ăn  mua luôn phần của cô. Thế nhưng, Kinh Đại  diện tích  lớn, những tòa nhà giảng dạy xa một chút thậm chí   hai ba trạm xe buýt mới tới, nếu gặp  ký túc xá nữ bên   nhiều bưu phẩm, thì bưu tá sẽ cùng gửi đến,  may thì   chỗ gửi bưu phẩm, chỉ  thể tự   lấy.
Diêu Dao đành   ngoài lấy bưu phẩm, bên cạnh Kinh Đại còn  nhiều trường khác như Đại học Thủ đô, Đại học Sư phạm, khu vực   gọi là thành phố đại học, đúng lúc là giờ ăn trưa, sinh viên qua  đông đúc. Diêu Dao  quen  đường tắt, nhưng    bao xa thì  thấy tiếng bước chân gần ,  kịp  đầu  cảm thấy một con d.a.o kề sát  hông.
Âm thanh quen thuộc của Tưởng Minh Vũ từ phía  truyền đến, “Đã lâu  gặp, Chu Dao.”
Diêu Dao nhíu mày,   gì theo    ngoài, ngược  Tưởng Minh Vũ  chút  quen với sự im lặng và ngoan ngoãn của cô,  lẽ vì  đây   Diêu Dao đánh cho một trận nên giờ thấy cô  hề hoảng loạn mà  chút cảnh giác, “Mày hợp tác như ,     âm mưu gì chứ?”
Diêu Dao vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, “Ôi, nếu tao  hợp tác, mày định bỏ qua ? Sinh mạng của mày  đáng tiền, nhưng sinh mạng của tao thì quý giá lắm, tao đương nhiên  quý mạng .”
Tưởng Minh Vũ tức giận đến mức  dạy dỗ cô nhưng   chút do dự, tay giơ lên nửa ngày mà vẫn chậm chạp  hạ xuống.
Diêu Dao ánh mắt lóe lên, khẽ  nhạo, “Không lẽ,  khi  tao đánh một trận, mày vẫn còn sợ đến giờ?”