Hôm đó, trong tông nhân phủ một mảnh hỗn loạn, nguyên nhân chỉ vì Tống Yên Nhiên sắp sinh.
“Ta ,   sinh, bụng   đau,   sinh…”
Ở đây  giam giữ  mấy tháng, ban đầu Tống Yên Nhiên còn  tự tin, nàng   trí tuệ vượt trội hơn cả đám  cổ đại  hàng trăm, hàng ngàn năm, nàng  luôn  Nhị hoàng tử yêu thương, hơn nữa nàng  còn đang mang thai, chỉ cần nàng  cắn c.h.ế.t  nhận, thì ai dám  gì nàng ?
Thêm  đó,   Tống Quý phi còn phái  đến truyền lời, dạy nàng  khi gặp bệ hạ nên  gì,  gì, trong lòng nàng  càng thêm vững vàng, ngoài việc  hầu hạ chu đáo trong tông nhân phủ, nàng  còn vênh váo hất hàm sai khiến các cung nữ và thái giám hầu hạ .
  lâu , Tống Yên Nhiên nhanh chóng nhận  cuộc sống của  trở nên khó khăn.
Trước tiên là các thái giám cung nữ  đây luôn phục tùng bắt đầu phớt lờ lời nàng , kế đến là ăn mặc và nhu cầu sinh hoạt rõ ràng giảm sút. Làm hoàng gia phụ nhiều năm như thế, nàng  hiểu rõ tính cách của những cung nữ thái giám .  trong cung điện , hôm nay  ai lộ diện, ngày mai   nhiều  bất ngờ nổi bật. Nếu   sự chắc chắn tuyệt đối, thì   cung nữ  thái giám nào  dại dột  đắc tội với chủ tử.
Tống Yên Nhiên cuối cùng cũng hoảng loạn.
Nàng   lấy sạch trang sức của , nhẫn nhịn  những lời  , cuối cùng mới khơi gợi  miệng của một cung nữ, từ đó   tin tức khiến nàng  càng thêm hoảng loạn, đại ca nàng   gán tội đầu độc Hà Giác và  giam ở Kinh triệu phủ,  chỉ , bệ hạ và Nhị hoàng tử, hóa   trở về kinh từ hơn một tháng .
Tống Yên Nhiên  thể tin nổi, “Không thể nào, ngươi đang lừa , nếu điện hạ  về kinh   thể  đến đón  về phủ…”
Mỗi bước mỗi xa
Cung nữ ban đầu  định  nhiều, nhưng    thể nhịn , “Tự   còn khó bảo , lấy gì để đón ngươi?” Nói xong mới nhận   lỡ lời, vội vàng im bặt.
Tống Yên Nhiên nắm chặt lấy nàng , “Cái gì tự  khó bảo ? Điện hạ   thể tự  khó bảo ? Còn mẫu phi thì ? Mẫu phi  thể nào  quan tâm đến bọn ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-60-nguyen-phoi-khong-de-choc-60.html.]
Cung nữ đẩy Tống Yên Nhiên   rời , để  nàng   quỳ trong phòng, mặt mày tái nhợt, rơi  nỗi hoảng loạn khủng khiếp.
Nhị phòng Tống gia  xong , Nhị hoàng tử cũng  đáng tin,  nàng , nàng    ?
Tống Yên Nhiên cuối cùng cũng nếm trải  cảm giác mất ngủ,  ăn uống  như mẫu   là Tống nhị phu nhân, nhưng tông nhân phủ  nhanh  mời thái y đến,  những cung nữ thái giám rõ ràng  kiên nhẫn mà vẫn  cố gắng hầu hạ nàng , thậm chí nàng   ăn  cơm, bọn họ còn  ép nàng  ăn, Tống Yên Nhiên cuối cùng nhận , đứa trẻ trong bụng mới chính là lá chắn sống của nàng , chỉ cần một ngày nàng   sinh, trong cung sẽ   gì  nàng .
 ngược  thì ?
Ôm bụng đang đau quặn, Tống Yên Nhiên  thấy những bà đỡ và cung nữ  nhanh về phía , ánh mắt đầy sợ hãi, “Không,   sinh,   sinh…”
Nhìn nàng  nắm chặt khung cửa, đôi tay trắng như ngọc  nuôi dưỡng trong nhung lụa nhiều năm  mảnh gỗ cào  máu, Tào nữ quan  đầu   đổi sắc mặt, “Nhị hoàng tử phi, điều   thể do ngươi quyết định .” Nói xong vung tay lên, trực tiếp  hiệu những bà đỡ và cung nữ đến khiêng hoặc đỡ nàng   phòng sinh.
Tống Yên Nhiên còn  vùng vẫy, nhưng  nắm cằm ép uống một bát canh sâm,  đó chỉ  thấy Tào nữ quan lạnh nhạt  ‘Nhi hoàng tử phi,  đắc tội’, tiếp theo   mạnh mẽ ấn bụng nàng , tiếng cầu xin bên miệng Tống Yên Nhiên lập tức biến thành tiếng thét chói tai.
Tống Yên Nhiên    đầu sinh, việc sinh nở  khó,   một loạt các bà đỡ  phiên  hỗ trợ, chỉ trong hai canh giờ  sinh  một đứa trẻ. Nhìn thấy Tào nữ quan nhận lấy đứa trẻ, xem xét kỹ lưỡng, liền  lệnh cho các bà đỡ  sạch trẻ sơ sinh  ôm  ngoài, Tống Yên Nhiên  vùng vẫy, “Đứa trẻ  mới sinh, các ngươi  thể để nó mất mẫu  như …”
Tống Yên Nhiên  đây  sợ chết, luôn cảm thấy  thứ đều trong tầm kiểm soát, nhưng khi thực sự đối diện với cái chết, trong lòng chỉ  sống thêm một ngày, thậm chí  dùng đứa trẻ  sinh   kim bài miễn tử.
Tào nữ quan  thấy thì thấy buồn ,  khi đuổi hết những bà đỡ và cung nữ  ngoài mới lạnh nhạt : “Nhị hoàng tử phi  thể yên tâm, bệ hạ thánh minh nhân từ, dù phụ mẫu   bao nhiêu chuyện ác, cũng sẽ  tính toán với một đứa trẻ sơ sinh, hoàng gia cũng  thiếu miếng ăn của nó, vẫn  thể nuôi lớn nó.”
Tống Yên Nhiên vẫn  cam lòng, “Đứa trẻ   mẫu  bên cạnh sẽ  chịu bao nhiêu khổ sở, xin ngươi giúp  cầu xin bệ hạ, cho phép  tự tay chăm sóc đứa trẻ , đến khi nó ba tuổi, , chỉ cần hai tuổi, một tuổi,  liền cảm thấy mãn nguyện…”