Tưởng Điềm Điềm    thích  chị đột nhiên xuất hiện .
Từ nhỏ đến lớn, cô   quen với việc  ánh mắt trong gia đình đều hướng về , nhưng  ,  thậm chí   lấy một cái  món đồ cô   mua, mà  bộ sự chú ý đều đặt lên Chu Dao ở đầu dây bên .
Tưởng Điềm Điềm cảm thấy  khó chịu, chiếc nĩa cắm  bánh ngọt, tiếng nĩa cọ  đĩa phát  âm thanh chói tai.
Uông Thư Lan vội vàng đặt điện thoại sang một bên, giọng điệu chiều chuộng, “Sao , Điềm Điềm,   vui ? Không  con luôn  ăn bánh của tiệm  ?”
Tưởng Điềm Điềm chu môi đẩy miếng bánh 100 tệ  xa, “Không ngon,   ăn.”
Uông Thư Lan nghĩ rằng cô    thấy cuộc gọi   nên đang bênh vực cho , trong lòng ngọt ngào như ăn mật, “Con nhỏ đó, từ nhỏ lớn lên ở nông thôn  ai quản lý,  ai dạy dỗ, thô lỗ lắm,   còn cách nào khác mới đồng ý đưa nó về, trong lòng , con mới là bảo bối của , còn nó, chỉ cần đợi nó  nghiệp trung học là  sẽ cho nó rời .”
Tưởng Điềm Điềm    cảm thấy  an ủi.
Nhớ đến giọng điệu đòi tiền đòi quà một cách đúng tình hợp lý  , Tưởng Điềm Điềm ngay lập tức gán cho Diêu Dao cái mác “ nghèo   giáo dục”,  nghĩ đến việc một    giáo dục như  sẽ sống cùng gia đình , còn  ở  hai năm, trong lòng Tưởng Điềm Điềm  thể tránh khỏi âm thầm bài xích trong lòng, thậm chí còn  chút oán trách Uông Thư Lan.
Tưởng Minh Vũ  thấy em gái khi  ngoài thì vui vẻ, trở về nhà với vẻ mặt  vui, nhíu mày , khi  Tưởng Điềm Điềm kể  nội dung cuộc gọi   ,  với giọng điệu uất ức   thích  chị ,  chị   hung dữ,   sống chung với  chị , liệu   bắt nạt , sắc mặt Tưởng Minh Vũ càng khó coi hơn.
Rồi những lời   nhanh   Tưởng Kiến,   tan ca về,  đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-73-chi-gai-khong-de-choc-6.html.]
Tưởng Kiến   vì một đứa trẻ mười mấy tuổi mà nổi giận, trông như thể bản   nhỏ mọn, chỉ lạnh mặt   gì, nhưng bà cụ Tưởng,  cũng  kích động, thì  khách khí chút nào.
Bà cụ Tưởng quý nhất chính là cặp song sinh Tưởng Điềm Điềm và Tưởng Minh Vũ, ngay cả đứa con trai ruột cũng  nhường vị trí , lập tức qua điện thoại mắng Uông Thư Lan một trận tơi bời.
“Cô  chuyện gì ? Trước đó từng  đứa con gái lớn  của cô  ngoan ngoãn, hiền lành, tất cả đều là lời dối trá ?”
“Bà  hiểu rõ ràng bây giờ cô là con dâu của nhà họ Tưởng,   là  nhà họ Chu,  mấy chục tuổi  mà vẫn  phân biệt rõ ràng  ?”
“Nếu để  thấy cháu trai cháu gái của   uất ức,  sẽ  tha cho cô  đấy.”
Kể từ khi Uông Thư Lan sinh  Tưởng Điềm Điềm và Tưởng Minh Vũ  bao giờ  mắng như , nhưng bà   trách bà cụ Tưởng cay nghiệt, cũng  trách Tưởng Kiến lạnh lùng bàng quan, càng  trách Tưởng Điềm Điềm và Tưởng Minh Vũ gây rối, mà bà  trực tiếp đổ hết  trách nhiệm  lên đầu Diêu Dao.
Vì , đến ngày hôm  khi Diêu Dao xuống tàu cao tốc, điện thoại của Uông Thư Lan đương nhiên  thể liên lạc .
Nghe thấy tiếng máy báo bận từ đầu dây bên , Diêu Dao nhướng mày.
Trong tình tiết ban đầu, Chu Dao  hỏi Uông Thư Lan tiền cũng  gọi điện, nhưng điều đó  ngăn cản Tưởng Điềm Điềm  cho  chị  gặp mặt  một bài học, chỉ cần giả vờ ốm yếu vài câu là khiến gia đình họ Tưởng, bao gồm cả Uông Thư Lan, quên mất Chu Dao.
Mỗi bước mỗi xa
Chu Dao còn lạ lẫm chuyện đời, gọi điện mà  ai ,     tàu điện ngầm, chỉ  thể hỏi thăm tên khu chung cư mà Uông Thư Lan  gửi hôm , khó khăn lắm mới đến  cổng khu chung cư,     đến tòa nhà nào, nên  bảo vệ chặn . Đợi đến khi Tưởng Điềm Điềm cuối cùng cũng mệt mỏi, rốt cuộc Uông Thư Lan mới phát lòng từ bi gửi tin nhắn, thì giữa trời nắng, Chu Dao   bên ngoài khu chung cư hơn hai tiếng,  nóng đến choáng váng, chân tay đều đầy vết muỗi cắn.