Thấy Diêu Dao như , sắc mặt Tưởng Kiến càng tối sầm, Tưởng Điềm Điềm cũng tức giận  chịu nổi.
“Cô   như ? Mẹ  lái xe lâu như  để  đón chị, mà cô  khiến   cảnh sát mắng và hàng xóm  nhạo, chúng  cũng  lo lắng theo, cô    chút phản ứng nào ?” Nói xong  nhỏ giọng lầm bầm, “Cũng   ở nhà dạy dỗ thế nào.”
Tưởng Điềm Điềm giỏi nhất là dùng giọng điệu  mùi , để  những lời đau lòng.
Diêu Dao cảm thấy Tưởng Điềm Điềm thực chất  giống Hà Như Nguyệt, đều  nuông chiều từ nhỏ mà sinh hư, nên  tâm lý đương nhiên    xung quanh phục tùng ,  thể chịu nổi việc  khác  hơn , nhưng Tưởng Điềm Điềm rõ ràng còn may mắn hơn Hà Như Nguyệt nhiều, Hà mẫu thương yêu nàng  nhưng vẫn thương Hà Giác hơn, trong khi Tưởng Điềm Điềm gần như là cục cưng của nhà họ Tưởng, ở trường còn  phú nhị đại Dương Tiêu hộ tống bảo vệ. Vì , so với Hà Như Nguyệt, Tưởng Điềm Điềm rõ ràng còn  xa ác liệt hơn.
Về chuyện , Diêu Dao dứt khoát quyết định lựa chọn phản kháng.
“Thật buồn , bà   cảnh sát mắng và hàng xóm  nhạo là vì bà   bỏ rơi con gái  thành niên của  ở nhà ga mà  quan tâm,  nhẹ thì gọi là vô trách nhiệm,  nặng thì gọi là bỏ rơi, là phạm pháp,    ? Vất vả về  đến nhà, các   bày  bộ dáng như ba  cùng chất vấn,  các    phản ứng thế nào? Có  còn   cảm ơn bà  vì  bỏ  ở  nhà ga,  cảm ơn cô vì   đó  mà  thấy đau lòng ư?”
Tưởng Điềm Điềm mặt đầy vẻ  thể tin, rõ ràng  ngờ một kẻ nghèo từ quê lên nhà bọn họ tìm nơi nương tựa,  dám  chuyện như  với cô  như thế!
Diêu Dao  gì mà  dám?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-77-chi-gai-khong-de-choc-10.html.]
Đầu trọc nào sợ  nắm tóc, cô còn  dám nữa là.
“ mà những gì cô  cũng  sai, ba của  mất sớm, bà nội của   già ,   kiếm tiền   chăm sóc , từ nhỏ     ai dạy dỗ,  giống như cô sinh  trong gia đình giàu   cha  nâng niu như châu như ngọc, chẳng trách   thể   những lời đảo lộn trắng đen chẳng phân biệt thị phi như  .”
Tưởng Điềm Điềm tức đến mức mũi cũng méo , “Cô!”
Tưởng Minh Vũ  thể chịu nổi khi thấy em gái  vui, lập tức nổi giận, “Cô quả thật  chết…”
Diêu Dao    lời   , giọng điệu đầy châm biếm, “Ôi, một     thì chuẩn  hai  cùng lên,   chờ chú Tưởng cũng bắt đầu mắng  , cũng đúng, ở  mái hiên nhà   thì  cúi đầu, ai bảo  là một cô bé tội nghiệp   ba  thương yêu, các  cả nhà một lòng thì  cũng  chịu đựng  thôi.” Nói xong, cô nhắm mắt , vẻ mặt như thể khẳng khái hy sinh mặc kệ bọn họ   gì.
Tưởng Kiến sắp  gì đó đến bên miệng thì  chặn trở về, dù ông  tự cho   phẩm hạnh , giờ cũng tức đến  chịu nổi.
Cảm nhận  cái  sắc lạnh từ Tưởng Kiến, Uông Thư Lan thật sự  phun máu, “Mày  c.h.ế.t ? Mày sinh  chỉ để đến tìm tao đòi nợ ? Điềm Điềm   sai, nếu mày  thương  như  thì     điều, nhà ga   gió, mặt trời  chiếu , mày chờ thêm một chút thì  ?”
Mỗi bước mỗi xa
Uông Thư Lan càng  càng tức, càng  càng  lý, “Mày còn  lý ? Mày còn dám  lớn tiếng, thật may mắn mà chú Tưởng   gì  đồng ý đưa mày về, còn  coi như  thêm một cô con gái, lương tâm của mày đều  chó ăn hết !”