Là học sinh, đặc biệt là học sinh lớp 1, những dựa thành tích để chuyện, phần tự nhiên ngưỡng mộ học thần.
Thêm đó, các giáo viên tin tưởng sức mạnh của tấm gương, nên trong giờ học thỉnh thoảng sẽ nhắc đến bài thi của Diêu Dao như thế nào, cách giải quyết vấn đề rõ ràng , thêm việc làng quê của Diêu Dao so với thành phố chỉ khác biệt về điều kiện sống mà còn về chất lượng giáo dục, nhằm khích lệ tinh thần cho các bạn học trong lớp, vì chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, vây quanh Diêu Dao ngày càng nhiều, cô truyền cảm hứng xem cô như thần tượng, tò mò về cách giải bài và phương pháp học của cô, còn chỉ đơn giản là tâm lý đám đông tham gia .
Tưởng Điềm Điềm càng càng bực bội, càng càng khó chịu, cả buổi sáng một phút nào, cuối cùng đến giờ nghỉ trưa, thèm đầu ngoài.
Sở Lâm Lâm chút lo lắng, vội vàng đuổi theo, “Điềm Điềm, ?”
Tưởng Điềm Điềm thể mới là lạ.
Hôm qua châm chọc một trận, giờ đang nghĩ cách để Diêu Dao ở trường mặt, kết quả tát mặt, thậm chí còn vì mấy nữ sinh cuộc trò chuyện đó giữa cô và Sở Lâm Lâm, cả buổi sáng đánh giá tới lui bằng ánh mắt kỳ lạ, cô vốn quen với việc đều thuận lợi, giờ liên tiếp ngã hai Diêu Dao, thể ?
Tưởng Điềm Điềm tức giận đến đỏ cả mắt, trông vẻ tội nghiệp, “Lâm Lâm, thấy ánh mắt của chị bục giảng chằm chằm ? Cậu xem chị cứ bám theo buông, ở nhà thì châm chọc , ở trường cũng chằm chằm, thấy vì chị mà bài giảng nên chị vui lắm ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-82-chi-gai-khong-de-choc-15.html.]
Mỗi bước mỗi xa
Sở Lâm Lâm đương nhiên thấy.
Làm để miêu tả ánh mắt của Diêu Dao lúc đó nhỉ? Nếu là khiêu khích thì đúng, mà là khinh bỉ cũng , nếu thì giống như học thần học tra, phần như từ cao xuống một kẻ ngốc, Sở Lâm Lâm cảm thấy thật gì. Cô từ nông thôn chạy đến tìm nhà Điềm Điềm nương tựa, kết quả ỷ thành tích mà xem thường Điềm Điềm?
Là bạn , Sở Lâm Lâm cảm thấy đương nhiên về phía Tưởng Điềm Điềm, “Chắc chắn là cảm thấy công bằng, nghĩ rằng dì Uông chăm sóc từ nhỏ nhưng chăm sóc , thể còn nghĩ rằng cướp mất của , nên mới so sánh với , tìm kiếm sự cân bằng từ .”
Sở Lâm Lâm cảm thấy thấu bản chất vấn đề, “Thấy chú Tưởng và dì Uông yêu thương như , lẽ ghen tị lắm, nếu bám chặt lấy như , nếu thấy dì Uông mỗi trưa còn đến đón về nấu cơm cho ăn, chắc chắn sẽ càng tức giận. Cậu ngàn vạn đừng để gài, càng khó chịu thì càng thích thú, nếu quan tâm thì sẽ khó chịu.”
Trường nhất trung xa Deep Blue International, dì Uông , nên mỗi trưa Tưởng Điềm Điềm đều về căn tin cơm, khi còn rủ cả Sở Lâm Lâm cùng. Trong khi đó, Sở Lâm Lâm mới để ý thấy Diêu Dao đang về phía căn tin, rõ ràng là ai kêu cô về cùng, tiễn Tưởng Điềm Điềm xong, Sở Lâm Lâm nghĩ một hồi quyết định thẳng đến căn tin.
Diêu Dao đang vui vẻ lấy cơm.
Có lẽ vì thấy sự lợi hại của cô, sợ cô hành động bất thường, nên đường đưa cô đến trường Uông Thư Lan miễn cưỡng rằng trưa cô thể trở về ăn cơm, nhưng Diêu Dao xu hướng tự hành hạ bản , nên tất nhiên chịu để khó chịu chỉ vì để tổn thương khác, cho nên cô dứt khoát từ chối, đổi một thở phào nhẹ nhõm của Uông Thư Lan, cũng sẵn lòng nạp thêm tiền thẻ cơm cho cô.
Vừa lúc cô bé nguyên nhỏ bé gầy, căn tin của trường nhất trung cũng tệ, Diêu Dao lấy đầy ba món ăn.