Dưới sự thiên vị cực độ, bên   yêu thương  gì cũng sai, Uông Thư Lan  hề cảm thấy Tưởng Điềm Điềm uất ức     đạo lý, mà chỉ cảm thấy Diêu Dao đang khoe khoang, khiến Tưởng Điềm Điềm mất mặt ở trường, cũng khiến  liên lụy       mắng, bà  cảm thấy   đối xử quá  với đứa con gái c.h.ế.t tiệt , lập tức lục tìm  điện thoại của Diêu Dao gọi  chuẩn  dạy dỗ cô, kết quả gọi  gọi  một vài   thì  ngắt máy,  thì  ai  máy.
“Cả ngày  tìm cho tao chút việc,   mày  thoải mái ?”
“Điềm Điềm  gì mày mà mày    lưng con bé  chứ?”
“Có  kiếp  tao thiếu nợ mày  ? Mày nhất định   rối tung cả nhà tao mày mới  lòng ?”
 “Sao mày  ích kỷ như , rốt cuộc trong lòng mày  coi tao là  ?”
Uông Thư Lan càng tức giận, gửi liên tiếp vài tin thoại,  mới bình tĩnh một chút thì thấy Diêu Dao trả lời hai chữ: “Không .” Không  là đang   cố ý gây chuyện  là trong lòng     .
Tưởng Điềm Điềm    về  nhà như thế nào, cả buổi chiều trong các loại ánh mắt khác  cảm thấy mơ hồ, lúc thì nghĩ tại  Sở Lâm Lâm  tự chủ trương như , lúc thì thầm hận vì Diêu Dao  năng khó   còn trả đũa, lúc thì bực bội khi thấy bạn học gió chiều nào theo chiều đó, cuối cùng khó khăn lắm mới đến giờ tan học về nhà,  mở cửa  thấy Uông Thư Lan mặt mày méo mó vì tức giận.
Tưởng Điềm Điềm mím môi, tủi  đến mức  chịu nổi, “Mẹ, Chu Dao thật sự quá đáng…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-86-chi-gai-khong-de-choc-19.html.]
Cô  ở trường vẫn luôn  yêu thích,   thành tích   ai  hơn cô , những   hơn thì  ai  thành tích  bằng cô , các nam sinh vây quanh gọi cô  là nữ thần, là hoa khôi giảng đường, nữ sinh cũng thích vây quanh gọi cô  là mỹ nữ học bá, mà hôm nay, đúng hôm nay, ánh mắt của những  đó  cô    kỳ lạ thì cũng khó , thậm chí còn  vẻ khinh thường, mặc dù   ai cũng như , nhưng chỉ cần một  cũng đủ khiến cô  khó chịu,   còn nhiều hơn một .
Tưởng Điềm Điềm càng nghĩ càng tủi , trong nỗi uất ức còn mang theo sự thù hận  che giấu với Diêu Dao, “Rốt cuộc con  đắc tội gì với chị  mà chị   đối xử với con như , giờ thì  ,    ngoài sẽ nghĩ con   gì với chị , bạn bè trong lớp đều  con như trò ,   con   sống ở trường?”
Mỗi bước mỗi xa
Uông Thư Lan dĩ nhiên đau lòng cho con gái, nhưng bà  còn đau lòng cho chính  hơn.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, bà    bà cụ Tưởng mắng,  cảnh sát mắng,  Tưởng Kiến mắng,  giáo viên ở trường mắng, còn  Triệu Mỹ Quyên châm chọc một trận, bà  là Uông Thư Lan,   sống thoải mái suốt mười mấy năm, giờ  tức đến đau cả ngực, khi an ủi Tưởng Điềm Điềm  khỏi vô tình lộ  sự trách móc.
“Hôm qua con còn  thấy nó là  như thế nào ? Nó đúng là một kẻ cứng đầu, con  con để Lâm Lâm  gây sự với nó  gì?”
Tưởng Điềm Điềm  chút  thể tin, “Mẹ vì chị  mà  con ?”
Cô  từ khi còn nhỏ cho đến nay  bao giờ chịu đựng sự ấm ức như ,  những lời  chỉ cảm thấy một cơn giận bùng lên, “Nếu    nhất quyết đón chị  về thì   như  ? Mẹ còn trách con tại    chọc giận chị !” Giọng điệu tủi  biến thành hét lên tức giận, ngay lập tức trở nên chói tai.
Uông Thư Lan   xong  nhận    sai, còn  kịp sửa  thì   thấy ánh mắt đầy oán trách của Tưởng Điềm Điềm, ngay lập tức vẻ hối hận  mặt biến thành  thể tin nổi, “Điềm Điềm,  con  thể  với  như ?”