Còn Tưởng Kiến, dù trong tình tiết gốc, Chu Dao vì   chút tình  mà cố gắng  hài lòng bọn họ,  dám gây chuyện khiến bọn họ  vui, nhưng khi cô  khó khăn lắm từ lớp  3 lên lớp  1, Tưởng Kiến cũng  vui, cũng cảm thấy con gái kế xuất sắc hơn con gái ruột  tổn thương mặt mũi của ông .
Không ai quan tâm Chu Dao  nỗ lực bao nhiêu, cũng  ai vui mừng vì cô  sắp  một tương lai tươi sáng, càng  ai quan tâm cô  học  mệt mỏi  , Uông Thư Lan ghét cô  khoe khoang, bề ngoài Tưởng Kiến thì   gì, thậm chí  tiếc lời khen ngợi bảo Tưởng Điềm Điềm học hỏi cô , nhưng  lưng   ít  thể hiện sự bất mãn với Uông Thư Lan và dạy dỗ Tưởng Điềm Điềm, khiến Uông Thư Lan càng ghét đứa con gái , đồng thời cũng khiến Tưởng Điềm Điềm càng thêm căm ghét  chị .
Mà cố tình ở hiện tại.
Không còn Chu Dao để chuyển giao sự bất mãn của Uông Thư Lan,  còn bề ngoài hòa thuận để giữ gìn thể diện mà Tưởng Kiến quan tâm nhất,  áp lực đều đổ dồn lên Tưởng Điềm Điềm.
Mỗi bước mỗi xa
Bị đuổi về phòng để  bài, Tưởng Điềm Điềm    thể chấp nhận .
Không thể chấp nhận cuộc sống của  trong hai ngày  đảo lộn chỉ vì sự xuất hiện của Diêu Dao,  thể chấp nhận sự trách móc mà Uông Thư Lan tự cho là che giấu  cẩn thận, càng  thể chấp nhận vẻ mặt của Tưởng Kiến  rõ, ‘ con   bằng nó,  con  thể thua một con nhỏ ở quê?’
 khi nghĩ đến biểu cảm của lão Lý khi dẫn Diêu Dao  lớp, như thể  trúng  500 vạn, cùng với sự nhiệt tình của các bạn học dành cho Diêu Dao, lòng ghen tị  thể kiềm chế trỗi dậy, tại  nó  thể dễ dàng thi  677 điểm? Tại  vì nó  thành tích  mà cô   gì   đều  về phía nó?
Ban đầu chỉ là ba phần bài xích, bảy phần ghen tị, cuối cùng chuyển thành mười phần căm ghét.
Không  ai bên cạnh, mắt Tưởng Điềm Điềm cuối cùng cũng  còn giả vờ che giấu sự oán hận,  đống bài thi chất đống  mặt mà   nổi một chữ, cuối cùng quyết định xé nát chúng,  nghĩ một chút, hít mũi gọi điện cho Tưởng Minh Vũ đang tập huấn, “Anh ơi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-88-chi-gai-khong-de-choc-21.html.]
Tưởng Minh Vũ nhận cuộc gọi xong liền cảm thấy tinh thần  yên.
Cậu  là học sinh thể thao, bình thường   ngày nào cũng ở trường, nhiều lúc đều ở bên ngoài tập huấn, tháng    sẽ tham gia một cuộc thi quan trọng, vì  tháng  kín lịch tập, sáng nay khi  khỏi nhà còn  Uông Thư Lan  sẽ đưa Diêu Dao  nội trú,    ở nhà nữa, tưởng rằng  giải quyết  phiền phức,  ngờ tối  nhận  điện thoại của Tưởng Điềm Điềm, bên đầu dây bên  Tưởng Điềm Điềm còn  lóc thảm thiết.
Tưởng Minh Vũ rối bời.
Chu Dao …
Nghĩ đến những lời Tưởng Điềm Điềm  lóc  theo kiểu Diêu Dao, rằng ba  Diêu Dao đều trách em gái, rằng   nhốt trong phòng  bài, rằng tại  Diêu Dao  đến nhà bọn họ, Tưởng Minh Vũ siết c.h.ặ.t t.a.y , càng  thể tập trung  việc luyện tập, mà trong thể thao điều tối kỵ nhất là  tập trung, chỉ một chút phân tâm, Tưởng Minh Vũ   nắm chắc  tay, ngã mạnh xuống xà đơn.
“Minh Vũ!”
Huấn luyện viên  dọa đến mức tim như ngừng đập, thời buổi  nhà nào mà  coi con cái như bảo bối,  sợ điểm  kém chỉ sợ con  chuyện gì, may mà  xà đơn  đệm mềm, thấy Tưởng Minh Vũ tuy đau đớn nhưng   thương nặng, huấn luyện viên mới thở phào, nhưng cũng  dám để   tiếp tục tập luyện, trực tiếp đuổi   về ký túc xá nghỉ ngơi.
Trong lòng Tưởng Minh Vũ vẫn lo lắng cho Tưởng Điềm Điềm,  còn tâm trí nghỉ ngơi,  thấy huấn luyện viên  khỏi liền lén lút  ngoài, thẳng tiến đến trường nhất trung.
Mà trùng hợp , khi   đến, Diêu Dao  từ bên ngoài mua đồ về, hai  gặp  ở con hẻm cách trường nhất trung  tám trăm mét.
Nhìn thấy cô như   gì xảy , Tưởng Minh Vũ   hai lời nắm lấy tay Diêu Dao kéo  trong hẻm.