Quả nhiên Tưởng Minh Vũ  chọc tức, giơ tay về phía Diêu Dao, “Cái con nhỏ hèn hạ ,  cho mày chút bài học, mày thật sự nghĩ bọn tao đều sợ mày đúng ? Không  mày thích gọi cảnh sát ? Bây giờ mày thử xem…Á!”
Tưởng Minh Vũ quyết tâm cho Diêu Dao một bài học, nhưng  mới giơ tay lên thì   Diêu Dao nắm chặt cổ tay,   vốn  coi cô  gì, thậm chí  đến vai  ,  phản kháng cũng giống như lấy trứng chọi đá, nhưng  mới định tiếp tục vung tay,   thấy sắc mặt   đổi, rõ ràng cảm nhận  tay Diêu Dao từ từ siết chặt, như một cái kìm sắt khiến    thể tiến cũng  thể lùi, thậm chí cổ tay còn truyền đến cơn đau nhói.
Diêu Dao phớt lờ vẻ mặt đau đớn của Tưởng Minh Vũ đang vặn vẹo, “Mày chuẩn  dạy dỗ tao như thế nào?”
Nói xong, cô nắm lấy cổ tay   tát mạnh  chính mặt  , “Có như thế  ?”
Rồi  đá  đầu gối  , buộc    quỳ xuống, “Hay là như thế ?”
Cái gọi là lấy đạo  để trả  cho ?
Chính là dùng cực phẩm để trị cực phẩm, lấy bạo chế bạo.
Có  khi gặp  tình huống ,  rằng  gặp  đối thủ mạnh sẽ  sợ, nhưng Tưởng Minh Vũ đang ở độ tuổi nhiệt huyết,  quen với việc xuôi chèo mát mái,  Diêu Dao đánh cho một trận chỉ cảm thấy là sự nhục nhã to lớn, hận thù cũ mới khiến mắt   đỏ ngầu, trông như Diêm vương trợn mắt. Diêu Dao  buông tay, Tưởng Minh Vũ lập tức lao tới, dáng vẻ  của    như  g.i.ế.c  thì cũng tin .
Diêu Dao  đầu bỏ chạy,  chạy  khiêu khích.
“Mày như thế  mà còn   mặt giúp Tưởng Điềm Điềm ? Hay là về luyện tập thêm  hãy đến?”
“Tao còn tưởng rằng đắc tội với nó sẽ khổ sở lắm, ai ngờ chỉ   thôi ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-90-chi-gai-khong-de-choc-23.html.]
“Một Sở Lâm Lâm   gì, một thằng như mày cũng   gì, nó chẳng tìm ai khác  nữa ?”
“Tưởng Điềm Điềm  lẽ còn   lóc khi gọi điện cho mày đấy chứ?”
Diêu Dao    chạy  ngoài hẻm, Tưởng Minh Vũ tức đến điên cuồng,  còn chút lý trí nào, tất cả những gì như camera  Uông Thư Lan  đều    vứt   đầu, bây giờ   chỉ  đánh c.h.ế.t con gái hèn hạ , nhưng  hiểu    chạy thì Diêu Dao luôn chạy cách   mười mét, như thể với tay là  thể bắt , nhưng   chạm   sợi tóc nào của cô.
Cậu  là một học sinh sở trường thể thao,    đuổi kịp  con nhỏ hèn hạ !
Diêu Dao một  chạy  đầu hẻm, thấy  liền kêu lên, "Cứu  với, g.i.ế.c !"
Tưởng Minh Vũ  tức giận  thần trí  tỉnh táo, trong mắt   chỉ còn  Diêu Dao  khiến Điềm Điềm chịu ấm ức và khiến    nhục nữa,  thèm chú ý tới những ánh mắt của  qua đườn đang  , thậm chí   từ  nhặt  một cây gậy,  Diêu Dao  yên tại chỗ, liền  quan tâm mà đập mạnh  lưng Diêu Dao.
Diêu Dao tránh  chỗ hiểm, nhưng vẫn  cây gậy đánh trúng.
Không còn cách nào,  nỡ bỏ đứa trẻ thì  thể bắt  sói.
Diêu Dao kêu lên một tiếng  ngã xuống đất,  mặt ngày càng nhiều  qua đường, run rẩy chỉ tay  Tưởng Minh Vũ, “Cứu  với,   g.i.ế.c …” Sau đó mắt nhắm  trực tiếp ngất .
Cây gậy trong tay Tưởng Minh Vũ rơi xuống đất.
Khi lý trí trở , Tưởng Minh Vũ cảm thấy   như rơi  hầm băng.
Mỗi bước mỗi xa