Những lời   khi Tưởng Kiến và Uông Thư Lan đến, viên cảnh sát     bao nhiêu , để xác định   là gây rối  đánh , bọn họ  kiểm tra các camera  thể xem  tại hiện trường, còn gọi bác sĩ đến kiểm tra thương tích cho Tưởng Minh Vũ, mà Diêu Dao dám  tay chắc chắn là  chừng mực,  một thời gian như ,   đến vết thương, ngay cả một vết đỏ cũng  thấy, so với thể hình chênh lệch rõ rệt giữa hai , cảnh sát    tin  lời thoái thác của Tưởng Minh Vũ.
“Có nhân chứng tại hiện trường  thấy  kéo cô bé  ngõ, cũng thấy  mặt mày hung thần ác sát đuổi theo  ngoài, còn thấy  tự tay đánh cô bé một gậy, giờ  sợ  ,   sớm  chứ?”
Để  rõ vụ án, bọn họ  chỉ ghi chép lời khai của nhân chứng, mà còn gọi điện đến trường.
Viên cảnh sát mặt đầy nghi ngờ, “Còn về việc   Chu Dao bắt nạt bạn học, chúng  cũng  gọi điện đến trường xác minh, cả giáo viên chủ nhiệm và chủ nhiệm khối đều  cô bé là một học sinh ưu tú, bọn họ cũng  hỏi các bạn trong lớp,  rằng Chu Dao căn bản  từng  một câu nào với bạn học Tưởng,  gọi cái  là bắt nạt? Nếu đây gọi là bắt nạt thì  thế  thì tính cái gì?”
Tưởng Minh Vũ  công kích một trận đến mặt tái xanh.
Uông Thư Lan thì gấp gáp  thôi, nhưng  chỉ mạnh miệng với Chu Dao, còn khi    ngoài, đặc biệt là những viên cảnh sát  từng dạy dỗ , thì     mấy câu, chỉ  thể cầu cứu  về phía Tưởng Kiến.
Tưởng Kiến  gượng, “Đồng chí cảnh sát, là chúng  dạy dỗ con cái  , để nó  việc   chừng mực, nhưng hai đứa trẻ  là chị em ruột, dù  đánh  quá mức…”
Tưởng Kiến  định nghĩa sự việc là mâu thuẫn gia đình.
Trong chung cư của bọn họ  một đôi vợ chồng trẻ thường xuyên cãi , thậm chí động tay động chân,   hôm nay mặt    hai vết đỏ thì ngày mai mắt   bầm tím, vì  hàng xóm  chịu nổi  phàn nàn báo cảnh sát, trong xã khu cũng  đến hòa giải, cảnh sát cũng  đến can thiệp, cuối cùng bọn họ cũng chỉ coi như là mâu thuẫn gia đình,  ai quản lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-92-chi-gai-khong-de-choc-25.html.]
Mỗi bước mỗi xa
Vì , mặc dù Tưởng Kiến  lo lắng và tức giận nhưng  mất rối loạn, viên cảnh sát  xong câu  đều cảm thấy buồn , “Mâu thuẫn gia đình? Các    Chu Dao  đánh đến gãy xương bả vai ? Có nhiều  chứng kiến như , còn liên quan đến bạo lực học đường, tính chất cực kỳ nghiêm trọng, cấp   nhấn mạnh rằng những vụ việc như thế   xử lý nghiêm,  dấu hiệu gây rối và cố ý gây thương tích, theo tình tiết  thì  thể  kêu án!”
Giọng Tưởng Kiến   đổi, “Cái gì? Kêu án?!”
Con trai của ông  mới chỉ mười sáu tuổi,   thể  kêu án!
Tưởng Minh Vũ sợ đến trắng bệch cả mặt, dù    nóng tính,  bạo lực cũng  bao giờ gây chuyện đến mức   đồn,  đây   còn tưởng rằng cảnh sát chỉ  dạy dỗ , cố ý hù dọa   để   nhớ kỹ, giờ thấy bọn họ  như   mặt ba , Tưởng Minh Vũ  khỏi   hoảng loạn.
“Con  cố ý, con    tù, con thật sự  cố ý, ba …”
Tưởng Kiến cuối cùng cũng sốt ruột, “Chúng , chúng   thể cầu xin nó tha thứ, chúng  sẽ đảm bảo rằng sẽ  xảy  chuyện như  nữa, thằng bé mới chỉ mười sáu tuổi, đồng chí cảnh sát, các  hãy cho thằng bé một cơ hội .”
Uông Thư Lan cũng vội vàng phụ họa, “ đúng đúng, chúng   thể cầu xin nó tha thứ, chỉ cần nó tha thứ thì Minh Vũ sẽ   đúng ?”
Viên cảnh sát cảm thấy đôi vợ chồng  thật sự  hiểu rõ tình hình,  đến mức  mà vẫn  nhận  sự nghiêm trọng của vấn đề, “Ông Tưởng bà Uông,  cần nhắc nhở các  rằng đây là một vụ án hình sự, cho dù   sự tha thứ của nạn nhân, thì tối đa cũng chỉ là giảm nhẹ hình phạt.”
Tưởng Kiến vẫn  từ bỏ hy vọng, “ thằng bé mới chỉ mười sáu tuổi, thằng bé là vị thành niên…”