Viên cảnh sát nghiêm mặt, “Điều 17 Bộ luật Hình sự,  từ đủ mười sáu tuổi trở lên  chịu trách nhiệm hình sự, tuổi còn nhỏ   là lý do để miễn trách, nếu  theo lời ông , vị thành niên g.i.ế.c  phóng hỏa cũng  cần  bắt ?”
Nhìn cả nhà   ai hỏi lấy một câu về tình trạng của Diêu Dao, như thể giờ mới nhớ đến sự tồn tại của cô, viên cảnh sát cảm thấy  cũng  thấy đủ  thứ, vì Tưởng Minh Vũ  đủ mười tám tuổi nên bọn họ   thành nghĩa vụ thông báo cho phụ , cũng    nhiều với bọn họ nữa.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Tưởng Kiến chân mềm nhũn suýt nữa ngã xuống đất, con trai ông , con trai ông  mới mười sáu tuổi, cho dù   phạt nặng cũng  thể bắt đầu , nhưng nếu  tiền án thì cả đời cũng sẽ  hủy hoại một nửa, thấy Uông Thư Lan còn  đỡ , Tưởng Kiến liền đẩy bà  , “Bà xem con gái  của bà kìa!”
Viên cảnh sát  tin lời Minh Vũ, nhưng ông  tin.
Con nhỏ quỷ quái đó  bản tính gì ông  thấy , cả hai  lớn đều  cô  cho  cuồng     , huống chi Minh Vũ còn  trưởng thành, chắc chắn là cô   gì đó kích thích Minh Vũ, Tưởng Kiến nghiến chặt hàm răng, ông  tuyệt đối  thể trơ mắt để con trai   tù!
Mỗi bước mỗi xa
Đang suy nghĩ như , ánh mắt lướt qua, Tưởng Kiến cuối cùng cũng chú ý đến Tưởng Điềm Điềm đang co rúm ở một bên  dám thở mạnh,  mới kiềm chế  cơn giận  bùng lên, “Có  là con  gọi điện cho  con  ?”
Giọng điệu của Tưởng Kiến  , Tưởng Điềm Điềm  dọa đến mức  dám trả lời.
Cô      thể trách ? Cô    bảo  trai  đánh , cô  cũng    trai sẽ nóng nảy đến mức  tay, nhưng khi đối diện với ánh mắt giận dữ  từng thấy của Tưởng Kiến thì  thể   một chữ nào, chỉ  theo phản xạ mà lùi về phía  Uông Thư Lan mà trốn.
Tưởng Kiến nhận  Tưởng Điềm Điềm   mà  dám , cảm thấy mệt mỏi và tức giận  từng .
Đứa con gái    ? Đứa con gái     ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-93-chi-gai-khong-de-choc-26.html.]
Từ nhỏ đến lớn, Tưởng Minh Vũ vì đứa em gái  mà  ít  đánh , nhưng ông  cho rằng con trai thì   chút khí phách, còn con gái thì   nuông chiều, cộng với việc mỗi  sự việc đều  giải quyết dễ dàng nên cũng  để tâm,  bao giờ nghĩ đến những  chỉ vì  hợp với Tưởng Điềm Điềm mà gặp  rắc rối là  tâm trạng gì, giờ khi gặp  chuyện như , Tưởng Kiến cuối cùng cũng hiểu  nỗi đau.
Tưởng Kiến nhịn mãi  , cuối cùng  nhịn  nữa, kéo Tưởng Điềm Điềm   tát mạnh một cái, “Mày rõ ràng  con nhỏ quỷ quái đó mưu mô hơn ai hết, ban ngày còn xúi giục bạn học của mày  nó chèn ép, mày   nhớ gì mà còn  tìm  mày, giờ   mày  nông nỗi  mày hài lòng ?”
Tưởng Điềm Điềm tức đến mức âm thanh cũng biến đổi, “Cái    thể trách con!”
Uông Thư Lan  Tưởng Kiến bình thường yêu thương đứa con gái  như thế nào, đôi khi   , nhưng chỉ cần Tưởng Điềm Điềm  vui, ông  chắc chắn sẽ tìm cách  con bé vui lên, nhưng giờ  thấy Tưởng Kiến hung dữ như ,  nghĩ đến Tưởng Minh Vũ   giam giữ trong đồn, hơn nữa   Tưởng Kiến đẩy , Uông Thư Lan chỉ cảm thấy mí mắt  giật liên tục, theo phản xạ  kéo Tưởng Điềm Điềm về phía , “Tưởng Kiến, ông hãy bình tĩnh một chút, chuyện  chúng …”
Tưởng Kiến thấy bà  thì  nổi giận, “Bình tĩnh cái rắm!”
Miệng ông  thì mắng Tưởng Điềm Điềm, nhưng trong lòng vẫn tức giận với Diêu Dao và Uông Thư Lan.
Ông  trách Diêu Dao   điều, từ quê lên Thượng Hải mà   cảm ơn,  còn gây chuyện.
Ông  trách Uông Thư Lan  mang theo một gánh nặng,  quản lý  con gái   còn liên lụy đến con cái của ông .
Lần đầu tiên ông  thấy hối hận vì năm đó   lời bà cụ Tưởng, nếu tìm một mối hôn nhân đầu thì   những chuyện lôi thôi ? Nếu Uông Thư Lan  mang con nhỏ quỷ quái đó đến, Điềm Điềm sẽ  chú tâm  con nhỏ đó, Minh Vũ cũng sẽ  gây  chuyện khó xử như , nhớ   khi Diêu Dao đến, ông   gần như quên mất những ngày cách đây hai hôm là như thế nào.
Không , ông    về tìm bà cụ Tưởng để hỏi ý kiến!