Mẹ nguyên chủ ngập ngừng  dám tiếp tục, cha dượng    ý định bỏ qua, hành động quyết liệt bước tới tóm lấy tay  nguyên chủ, thái độ cực kì lồi lóm, tựa như việc tới lấy tiền là đương nhiên, tin chắc chắn Cẩm Lý sẽ đưa tiền cho y .
"10 triệu."
Cha dượng xòe tay hướng về phía Cẩm Lý,  đầu  cuối .
Cẩm Lý cau mày, hướng tầm mắt về phía  nguyên chủ.
Bà nào còn dám ngẩn đầu  , chăm chăm bám lấy tay cha dượng, né khỏi ánh mắt Cẩm Lý.
"Không ."  Loại  như thế , mặc dù    tất cả là của bà nhưng bà       . Công ơn sinh thành gì đó, bao nhiêu năm nguyên chủ đưa tiền là  quá đủ .
Nguyên chủ   nghĩa vụ  nuôi gia đình mới nhà bà , Cẩm Lý càng   nghĩa vụ. Suy  tính ,  đưa tiền cũng  sai.
"A Lý, con...   như thế?" Mẹ nguyên chủ ngập ngừng, mắt chợt lớn, dường như  tin  sẽ  Cẩm lý từ chối.
"Đứa con ngoan của bà đây ? Có một chút tiền như thế còn keo kiệt với cả  đẻ của ?  là  hiếu quá." Cha dượng mở miệng liền đay nghiến.
Cẩm Lý giữ nguyên dáng vẻ, thờ ơ :"  hiếu  ,   ông  là ."
"Mày dám cãi? Được lắm, giỏi   ? Hôm nay, tao  dạy  mày." Cha dượng tính tình lưu manh, hai ba câu liền động thủ.
Làm gì  chuyện Cẩm Lý  im chịu đòn, cha dượng  càng   khả năng  thể đánh  , Cẩm Lý nghiêng  liền né :"Ông   quyền."
Mập
Ném  một câu, Cẩm Lý trực tiếp đẩy cửa  phòng,  nhanh nhẹn đóng cửa, bỏ mặc hai   ở ngoài.
Cha dượng  lấy  tiền, điên cuồng đập cửa gào thét, ở  hành lang chung cư, đánh  nguyên chủ. Mẹ nguyên chủ dường như  quen, im lặng gánh chịu.
Hàng lang ồn ào, những  cùng tầng bắt đầu  cửa , cực kì khó chịu. Bọn họ đương nhiên  hai   là ai, càng rõ ràng mục đích của hai   tới đây  gì nhưng bọn họ cũng  rảnh mà quản chuyện nhà  khác, vị bác sĩ  cũng   tiền, mỗi  đều tự nguyện đưa, giải quyết êm .
Bọn họ vốn  đồng ý với hành động của  bác sĩ , cho tiền cái gì chứ!!! Đối với việc hôm nay  từ chối, bọn họ  càng ủng hộ hơn. Phiền hà một chút, nếu quá đáng còn  thể gọi quản lý.
Cửa lớn một  nữa mở , Cẩm Lý lạnh lùng  cha dượng.
"Mày mà  đưa tiền, tao đánh c.h.ế.t  mày."
Cha dượng dơ tay định đánh, Cẩm Lý  lao tới, đạp ông  ngã  xa. Kéo  nguyên chủ  nhà, lưu loát đóng cửa, bỏ  một  cha dượng ở ngoài ồn ào.
Cẩm Lý gọi điện cho quản lý  nhà,  nhanh  đó, cha dượng  bảo vệ lôi .
Mẹ nguyên chủ run sợ  ở ghế sô pha, ánh mắt phức tạp  Cẩm Lý.
"Ly hôn với ông , con nuôi ." Đây là cơ hội cuối cùng, trẫm giúp  thể  thực hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-phan-dien-cua-tram-rat-dang-yeu/tg1-7.html.]
"Mẹ... ... con..." Mẹ nguyên chủ ngập ngừng:"Con   A Lý?"
"Con là Cẩm Lý."
"Không...   ... A Lý sẽ  hành xử như ."
"ồ...  theo , con nên ngoan ngoãn đưa tiền cho ông ,  là bỏ mặc   ông  đánh ở bên ngoài."
"Cậu..."
"Mẹ, con là con trai của , cung phụng  là nghĩa vụ của con, nhưng    nghĩa vụ  nuôi gia đình mới của ." Cẩm Lý hở hững   nguyên chủ, tiếp tục :"Mẹ ly hôn, con chăm sóc  đến già, còn nếu  lựa chọn gia đình của ...  thì đừng tới  phiền con nữa. Đương nhiên, thỉnh thoảng  vẫn  thể tới đây thăm con, nơi , luôn chào đón ."
Cẩm Lý rót một cốc nước lọc, đặt xuống  mặt  nguyên chủ.
"Con giúp  xem vết thương."
Cẩm Lý vươn tay, thế nhưng còn  chạm  đến     nguyên chủ hất .
"Mẹ hiểu , xin  con."
Cẩm Lý   nguyên chủ chạy khỏi nhà, bình tĩnh    ghế, đem cốc nước  rót , đặt lên miệng uống một ngụm.
[Ký chủ... ngài đây là?]
Mẹ nguyên chủ lương thiện, đương nhiên cũng hiểu ... trẫm chỉ cần  như thế, bà  chắc chắn sẽ rời ... đều  trong kế hoạch cả...   gì.
[....Cho nên, ngài ngay từ đầu    ý định đưa tiền... càng   ý định nuôi  nguyên chủ.]
Như ngươi , bà  là  nguyên chủ,   mẫu  trẫm... càng  kể đến, trẫm  cho bà  lựa chọn nha... chỉ là lựa chọn của bà , trùng hợp với suy tính của trẫm thôi.
Không   nhà ma quỷ kéo chân, trẫm  càng thuận lợi hơn.
[...] Chủ nhân giao cho nó thể loại ký chủ nào !!! Nó  đổi ký chủ a.
Cẩm Lý cực kì nhàn nhã vắt chân  sô pha  uống nước, đương nhiên  thể  đến sự  mặt của chiếc xe đỗ  trung cư.
"Gia đình mới của Cẩm thiếu gia  tới đòi tiền." Người lái xe  thấy hai kẻ lôi lôi kéo kéo  cửa trung cư, dựa  tư liệu tra  mà phán đoán.
Kinh Bắc mặt lạnh  phía , đầu tựa  ghế, áp suất thấp hé mở mắt   ngoài.
Đôi mắt đen đặc chạm tới hai kẻ đang lôi kéo đầy suy tính.
"Trở về."
"Vâng thưa tổng tài."