Kể từ đó, Tấn vương nhẹ tay với Liễu quý phi nữa, trong hai tháng qua, tiếc công sức chèn ép gia tộc của Liễu quý phi và Liễu quý phi.
Lúc đầu, Liễu quý phi còn cam lòng, cá c.h.ế.t rách lưới tiếp tục dồn ngõ cụt.
khi thủ đoạn của Tấn vương càng ngày càng hung ác, Liễu quý phi mới bắt đầu sợ hãi.
Đặc biệt là trong thời gian , nàng liên tục cầu xin sự tha thứ của Tấn vương.
Tấn vương vốn nương tay, loại điên như Liễu quý phi thì nên giải quyết một cả đời nhàn nhã vì để cho nàng cơ hội giãy giụa tiếp tục tìm cơ hội để gây rắc rối cho .
… Hoàng Đế đích ám chỉ rằng đến lúc nên dừng tay.
Hoàng Đế đích bảo vệ, Tấn vương chỉ thể cam lòng dừng .
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Trong ngự thư phòng, Hoàng Đế ngạc nhiên Tấn vương, tựa như nhầm.
“Ngươi gì, ngươi đang cầu ý chỉ gì?”
“Thần yêu một nữ tử, nữ tử mang thai hài tử của thần . Nàng thể sinh hài tử mà danh phận, thế nên thần thỉnh chỉ phong nàng Tấn vương phi.”
Hoàng Đế im lặng, nên sở thích kỳ lạ của hoàng nhà khỏi ?
“Ngươi thể tiếp xúc với nữ tử ?”
Tấn vương ngượng ngùng lắc đầu: “Thần chỉ thể chấp nhận một nàng .”
Cho nên, cũng hẳn khỏi, chẳng qua là gặp đặc biệt thôi?
Trong lòng Hoàng Đế chút tính toán.
Hắn thăm dò Tấn vương: “Vậy… Không đó là nữ nhi nhà ai?” Hơn nữa, nàng thành hài tử, chỉ sợ phận cao. Nếu là quý nữ gia đình cao quý thật sự, thể loại chuyện đáng hổ thẹn ?
Tấn Giang trầm mặc, ngập ngừng do dự nên giới thiệu phận của Minh Châu với Hoàng Đế như thế nào.
“Sao thế, khó ?” Trong lòng Hoàng Đế nghi ngờ, phận của nữ tử đáng ? Khó để như .
“Nàng là… Nàng là hoa khôi ở Hoa Lâu Lương Đô, Cẩm Tâm Các. hoàng yên tâm, tuy nàng là hoa nương nhưng nàng giữ trong sạch, thần là nam nhân duy nhất của nàng .”
Hoàng Đế: “...”
Hoàng Đế Tấn vương như một kẻ điên: “Cho nên, hiện tại ngươi cưới một hoa nương Tấn vương phi! Chẳng trách, chẳng trách ngươi yêu cầu trẫm tứ hôn cho ngươi. Hoa nương! Một nữ nhân hèn mọn của ngươi là trèo cao , nhưng ngươi còn mạo hiểm để thiên hạ chê cưới nàng Tấn vương phi ? Là ngươi điên trẫm điên ?”
“Hoàng .” Tấn vương gọi , ánh mắt bình tĩnh : “Thần dùng chiến công đánh bại kẻ địch nửa năm và chiến công mười năm tiếp theo để đổi lấy chiếu chỉ .”
Hoàng Đế: “...”
Hoàng Đế chậm rãi bước xuống, vẻ mặt phức tạp Tấn vương: “Ngươi thật sự dùng cái giá lớn như để đổi lấy cơ hội cưới một hoa nương thê?”
Tấn vương kiên quyết gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-12.html.]
Hoàng Đế: “Không hối hận?”
“Không hối hận.”
Hoàng Đế xoay , sải bước dài bước lên các bậc thang lên long ỷ: “Trẫm thể ban chiếu chỉ , nhưng ngươi hiểu rằng địa vị của vương phi thể thấp nhưng thể là một hoa nương .”
Tấn vương cung kính cúi đầu: “Thần hiểu, thần sẽ xử lý phận của nàng. Sẽ ai nàng là một hoa nương từ Cẩm Tâm Các.”
“Tốt! Nếu .” Hoàng Đế chậm rãi : “Trẫm sẽ tứ hôn cho các ngươi.
, nàng tên là gì?”
Trong đầu Tấn vương nhanh chóng lướt qua quen , một lúc , trả lời Hoàng Đế: “Minh Châu, nàng tên là Khương Minh Châu.”
Hoàng Đế mỉm trầm ngâm: “Minh Châu, đúng là một cái tên .”
Trở về Tấn vương phủ thì là buổi chiều tối.
Khi Tấn vương cung, Minh Châu nóng lòng và tự hỏi liệu hành trình Tấn vương phi của nàng suôn sẻ . Vì , mặc dù quản gia cho Minh Châu những món ăn ngon nhất nhưng Minh Châu vẫn vui.
Bữa trưa nàng cũng đụng đũa nhiều.
Khi Tấn vương trở về phủ, nàng nhấc váy chạy cửa.
Nữ tì do quản gia phái đến sợ hãi chạy theo phía Minh Châu: “Phu nhân, phu nhân, xin hãy chậm .”
Chậm , chậm là thể. Minh Châu sẽ lời nữ tì !
“Cuối cùng ngài cũng trở về .” Minh Châu lao trong vòng tay của Tấn vương.
Nàng ngẩng đầu lên, phàn nàn Tấn vương: “Sao ngài chậm chạp như ! Để một trong phủ, ngài nhớ ngài nhiều thế nào .” Nàng khẽ càu nhàu.
Vương Tấn ôm lấy thể nhỏ nhắn mềm mại của Minh Châu, vẻ mặt dịu dàng: “Xin vì để nàng đợi lâu.”
“Hừ!” Minh Châu bất mãn : “Ngài là .” Dù nàng quan tâm đến , nhưng nàng vẫn gây sự vô lý.
“Thế nào?” Minh Châu mong chờ Tấn vương.
Tấn vương Minh Châu gì nên cũng trêu chọc Minh Châu. Hắn lấy thánh chỉ từ trong tay áo đưa cho nàng: “Có cái thì nàng chính là Tấn vương phi danh chính ngôn thuận của .”
“Thật ?” Minh Châu vui mừng. Nàng cầm lấy thánh chỉ từ tay , mở nó xem. Rồi chẳng thèm quan tâm đến việc Tấn vương mang thánh chỉ về, nàng dùng xong thì ném luôn.
“Khương Minh Châu?” Minh Châu lẩm bẩm khi thấy cái tên trong thánh chỉ. Nàng xoay dùng ánh mắt kỳ lạ Tấn vương: “Sao ngài họ Khương?”
Tấn vương kinh ngạc: “Hoá tên thật của nàng là Khương Minh Châu ?”
“Ngài ?” Minh Châu khó hiểu.
“Ừ!” Tấn vương ôm Minh Châu trong phòng: “Vì phận của nàng quá nhạy cảm, thể trực tiếp để lộ bên ngoài. Ta suy nghĩ một lúc thì nghĩ tới thủ hạ của một chủ bộ họ Khương phụ trách tiền lương, ông một nữ nhi c.h.ế.t non từ khi còn nhỏ. Ta chỉ cần đụng tay một chút thể khiến ông thừa nhận nàng chính là nữ nhi c.h.ế.t non . Bằng cách , mặc dù phận của nàng thấp nhưng cũng coi như là xuất tiểu thư quan gia chính thống.”