Tấn Vương ôm Minh Châu lòng, bàn tay mềm mại lau nước mắt cho nàng.
Nàng né tránh , giọng nghẹn ngào: “Đừng dùng tay , tay vết chai, mặt đau.”
Tấn Vương: “...” Trái tim của thật sự mấy lời của nàng giẫm nát và chà đạp chân. Thế nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
“Đừng nghĩ linh tinh, nàng còn đang mang thai nữa!” Tấn Vương cúi đầu, nhẹ nhàng hôn nước mắt nơi khóe mắt Minh Châu: “Liễu quý phi theo đuổi nhiều năm như , nếu thật sự thích nàng , thể động lòng, mà thờ ơ lạnh lùng nàng cung! Hơn nữa…”
Rồi nhẹ nhàng hôn lên cần cổ trắng nõn, xinh của nàng: “Ta chỉ gạt bỏ nàng. Chứ tất cả nữ nhân khác, đều chạm . Nàng là duy nhất của , là mệnh định của . Cho nên nàng đừng suy nghĩ lung tung nữa. Được ?”
Chỉ từ chối nàng, còn tất cả phụ nữ khác đều thể chạm ? Trong lòng Minh Châu khẽ hừ một cách lạnh lùng! Quả nhiên! Đàn ông đều là kẻ lừa đảo! Rõ ràng phụ nữ đầu tiên của là nàng, bây giờ những lời mê hoặc để lừa gạt nàng. Thế thì nàng cảm thấy thái độ của Hoàng Đế đối với nàng, cố tình thêm dầu lửa thúc đẩy chuyện cũng sai.
Bởi vì nếu nàng như , đến một ngày nào đó sự thật phơi bày, Tấn Vương sẽ lựa chọn nàng ? Chưa chắc! Dù phụ nữ định mệnh đầu tiên của cho tới bây giờ cũng là nàng!
nếu Tấn Vương chủ động buông bỏ nàng, nàng sẽ là lương tâm, vô duyên vô cớ lựa chọn Hoàng Đế - quyền lợi cao hơn, mà vứt bỏ . Mặc dù Hoàng Đế , nhưng thích hợp là một đường lui hơn. Và chỉ Tấn Vương mới là nàng dễ dàng nắm bắt nhất. Hơn nữa, chuyện nhà của êm đềm, nữ nhân nên cần đấu đá lẫn . Chưa kể từ nhỏ đến lớn, nàng đều ở Cẩm Tâm Các - vốn là chốn Hoa Lâu để vui chơi, nhiều nữ nhân nên tất nhiên các cuộc tranh đấu vô cùng khốc liệt, chỉ thể so sánh với chốn hậu cung.
Vì Minh Châu chẳng ngốc đến mức bỗng chốc ruồng bỏ Tấn Vương, và lựa chọn Hoàng Đế. Vả , lai lịch của nàng thấp kém tới cỡ nào nàng tự hiểu . Còn chuyện Nhược Thủy Tam Thiên múc duy nhất một gáo nước uống, thì chỉ trong sách mới dám như .
*Nhược Thủy Tam Thiên thể hiểu theo nghĩa nhiều đến nhất, “trong ba ngàn con sông, chỉ cần một gáo nước cho là đủ”. Tức mặt dù ba ngàn dòng sông, nhưng chỉ chọn cho một chút đủ mong . Ở đây thể hiểu, dù bao nhiêu đời nữa, vẫn chỉ chọn một .
Hỏi điều thực tế ư? Chắc là ! đây là cách nàng sống sót. Chỉ nàng là quan trọng nhất, những đàn ông khác đều chỉ là công cụ lợi dụng mà thôi. Ngay cả đứa bé trong bụng cũng chỉ là kết quả khi suy nghĩ kĩ lưỡng.
“Ừm!” Minh Châu ngẩng đầu Tấn Vương, trong mắt vẫn còn ươn ướt, đáng thương đáng yêu: “Ta cũng như . Mấy ngày nay thể khống chế tính tình của , luôn tin những lời đồn đại để suy nghĩ lung tung.” Nói xong, Minh Châu đáng thương ôm lấy eo Tấn Vương, ấp úng , “Vương gia, bệnh ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-34.html.]
“Không, .” Tấn Vương nàng mềm lòng, từng chút từng vuốt tóc Minh Châu, cố gắng xoa dịu nàng: “Nàng bệnh, hỏi ngự y, ngự y nữ nhân mang thai suy nghĩ nhiều, đợi khi đứa trẻ sinh thì sẽ hơn.”
“Vậy ?” Minh Châu ngơ ngác, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh Tấn Vương.
“Phải, đúng .” Trong lòng Tấn Vương khẽ rung động, nhẹ nhàng nâng cằm thanh tú của Minh Châu, hôn lên đôi môi xinh của nàng.
Một lúc lâu , Tấn Vương buông Minh Châu , nàng thở hồng hộc. Ánh mắt tối tăm, nhịn hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của Minh Châu, tiếp tục hôn lên cổ thon dài trắng trẻo của Minh Châu.
“Đừng!” Minh Châu từ chối.
“Ba tháng , .” Tấn Vương buông tha, cương quyết nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang vùng vẫy của Minh Châu, hôn đủ thỏa mãn, nên một tay bế ngang Minh Châu lên, về phía giường.
Rèm che rủ xuống, thấp thoáng cảnh xuân trong phòng.
Khách viện, An Dật Vương trở về Tấn Vương phủ. Thuộc hạ tâm phúc theo y trong lòng nhiều nghi vấn. Thú thực, rõ gần đây Vương gia xảy chuyện gì? Vì cứ ở Tấn Vương phủ chịu rời ? Nói nào là thích cảnh trí cuả Tấn Vương phủ, nhưng lời thể lừa gạt Tấn Vương, chứ đối với bọn họ - những thuộc hạ tâm phúc thì vẫn đủ.
… cuối cùng Vương gia đang suy nghĩ điều gì. Đây là những nhỏ bé như họ thể tùy ý dò xét. Mặc kệ như thế nào, họ chỉ cần công việc của theo sự phân phó của Vương gia là .
Trong phòng, An Dật Vương đang nghiêm túc chép kinh Phật. Một lúc , y thở dài đặt bút xuống.
Y lẩm bẩm: “Vốn dĩ còn chuẩn hùng cứu mỹ nhân, nhưng chuyện phát triển theo hướng dự đoán. Xem , Tấn Vương thật sự yêu nàng! cũng , bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng một phụ nữ thể chạm . Nhất là, nữ nhân đó khiến c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt. Không kim ốc tàng kiều mới là chuyện lạ. như thì đối với bất lợi! Thôi, chuyện từ từ sẽ đến !”
Ở hoàng cung, khi Minh Châu và Tấn vương rời thì Hoàng Đế trở về Càn Thanh cung.
Hắn xử lý chính sự, mà đến thư phòng thường lui tới ở đó. Rồi một tờ giấy Tuyên Thành lâu... , chỉ vẽ một bóng lưng khuynh quốc khuynh thành.