Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê - Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 71
Cập nhật lúc: 2025-06-14 04:06:14
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng nói đi nói lại, Vương phi nương nương nếu như thật sự đang ở trong An Dật Vương phủ thì cũng không thích hợp.
Làm gì có đứa cháu dâu xinh đẹp nào, đêm muộn một mình đến tìm thúc thúc còn đang độc thân chứ?
Quá hoang đường rồi.
Thời điểm Tấn Vương đến, An Dật Vương đang bế ngang Minh Châu đưa về phòng ngủ.
Lúc sau hạ nhân vội vàng đến bẩm báo, sắc mặt An Dật Vương lập tức đen lại.
“Ha ha…” Rất ít khi An Dật Vương không khống chế được cảm xúc như vậy, Minh Châu nhịn không được mà trực tiếp bật cười.
“Trứng thối nhỏ, lúc này mà còn có tâm tư để giễu cợt ta.” An Dật Vương thả Minh Châu xuống dưới.
“Thời điểm này thì làm sao?” Minh Châu mặc kệ, cánh tay nàng ôm lấy cổ An Dật Vương, giọng nói triền miên dịu dàng: “Không cần quan tâm đến hắn, một mình hắn chờ ngoài sảnh lâu rồi thì tự sẽ quay trở về thôi.”
Minh Châu có thể không quan tâm đến, không nghĩ nhiều nhưng An Dật Vương thì không được. Hiện tại Tấn Vương đã tìm đến đây, nếu như hắn và Minh Châu tiếp tục thì sẽ khó mà đảm bảo không bị Tấn Vương phát hiện cái gì. Đương nhiên, trong lòng hắn thật ra rất mong Tấn Vương phát hiện ra dấu vết còn sót lại, thế nhưng mà dù thế nào thì cũng không nên là hiện tại, dưới trạng thái bị bắt gặp trực tiếp, chứng cứ vô cùng xác thực như thế này.
“Nếu như hắn đã có thể tìm đến nơi này nhanh như vậy, vậy chứng minh trong lòng hắn thật ra đã cảm thấy có chút gì đó không thích hợp. Nghe lời, chúng ta đi ra ngoài gặp hắn trước có được không?” An Dật Vương dỗ dành Minh Châu.
“Ngươi thật sự không cần sao?” Minh Châu hé mắt nhìn hắn.
An Dật Vương không còn cách nào khác: “Hiện tại không phải thời điểm để có thể tùy hứng.”
“Tốt thôi! Ta biết rồi.” Trong nháy mắt sự nhiệt tình của Minh Châu lập tức biến mất, không kiên nhẫn mà đẩy An Dật Vương ra.
Đen đủi! Sớm không đến, muộn không đến, cố tình lại đến vào lúc này.
Ở ngoài sảnh, Tấn Vương ôm tiểu Tiễn Chi chờ mà đứng ngồi không yên. Nhưng An Dật Vương không để hắn đợi quá lâu, chờ không đến một chén trà, An Dật Vương mặc một bộ thường phục rộng rãi đi đến.
Có thể là do đang ở trong vương phủ của mình, trang phục của An Dật Vương lúc này khác với trang phục mà các đại thần quý tộc hay mặc, không lấy sự trang trọng, đẹp đẽ và quý giá làm chủ đạo. Ngược lại mang đến một loại cảm giác mờ ảo, phảng phất như ẩn sĩ nơi rừng trúc, cùng với tính cách của hắn vô cùng phù hợp.
“Hoàng thúc.” Tấn Vương ôm tiểu Tiễn Chi đứng lên.
An Dật Vương thản nhiên gật đầu, hắn đi đến ghế chủ vị rồi ngồi xuống, vẫy vẫy tay với tiểu Tiễn Chi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-71.html.]
Tiểu Tiễn Chi nghe lời lập tức từ trong n.g.ự.c Tấn Vương tụt xuống, chạy bịch bịch đến trước mặt An dật Vương, sử dụng đồng thời cả tay và chân để bò lên trên người An Dật Vương.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
An Dật Vương khẽ chạm vào chóp mũi của Tiểu Tiễn Chi, sắc mặt cưng chiều nhưng khi nhìn về phía Tấn Vương, trong nháy mắt đã lập tức trở nên nghiêm khắc: “Ta đã biết ngươi sẽ tìm đến rất nhanh.”
Cho nên Minh Châu thật sự ở chỗ này sao? Dường như trong phảng phất mọi chuyện đã được định, trong lòng Tấn Vương nửa thì thả lỏng, nửa lại cảm thấy phức tạp.
Hóa ra quan hệ của hoàng thúc và Minh Châu thật sự tốt đến vậy sao? Vào thời điểm uất ức, tức giận, phản ứng đầu tiên của Minh Châu vậy mà là đi tìm hoàng thúc.
An Dật Vương thở dài: “Thời điểm Tấn Vương phi tìm đến, ta định truyền tin cho ngươi trước. Nhưng nàng khóc một cách rất đau lòng, lại nói bản thân không có người thân, thật sự không có chỗ nào để đi, cũng tạm thời không muốn trở lại Tấn Vương phủ. Ta không có biện pháp nào cả, nhìn nàng khóc trong lòng ta không nỡ, nàng dù sao cũng là mẫu thân của Chi Chi.”
“Tấn Vương.” An Dật Vương nghiêm khắc nhìn Tấn Vương: “Đạo lý chung sống của phu thê với nhau ta không hiểu. Nhưng mà Tấn Vương phi chỉ có một mình không nơi nương tựa, cho dù bị tủi thân thì cũng không ai chống lưng cho nàng. Nàng chỉ có thể ỷ vào sự sủng ái của ngươi mà tức giận, ngươi đừng trách móc nàng quá mức nặng nề. Nguyên nhân nàng làm như vậy, suy cho cùng cũng vì để ý đến ngươi quá nhiều.”
“Ta đã biết.” Tấn Vương bị dạy dỗ đến mức hổ thẹn, một chút khác lạ trong lòng khi nãy lúc này đã tan thành mây khói toàn bộ.
Hoàng thúc muốn tốt cho mình mà mình lại hiểu lầm thúc ấy, bởi vì thích Chi Chi mà chịu đựng hắn với Minh Châu giận dỗi nhau trong vương phủ của thúc ấy. Thật sự là, thật sự là khiến hắn không có chỗ dung thân.
“Vậy… hiện tại Minh Châu đang ở đâu?”
An Dật Vương hào phóng thoải mái: “Nàng ở thư phòng của ta.”
Thái độ thẳng thắn không chút giấu diếm nói ra nơi Minh Châu đang ở của An dật Vương khiến chút hoài nghi cuối cùng trong lòng Tấn Vương hoàn toàn tan biến.
Trong thư phòng, Minh Châu buồn bực ngồi ở phía trước cửa sổ, trong tay cầm một cuốn kinh Phật đã được sao chép hơn một nửa bởi An Dật Vương: “Cho ngươi cơ hội cũng không biết bắt lấy, đừng nghĩ là ta chỉ có thể tìm ngươi. Chọc ta nóng lên thì ta sẽ lập tức tìm Hoàng Đế đến bầu bạn cùng ta.”
Đúng lúc này, cửa thư phòng bị đẩy ra.
“Lại quay lại đây để làm gì?” Minh Châu xoay người lại châm chọc An Dật Vương nhưng khi nhìn thấy Tấn Vương thấp thỏm ở ngoài cửa nhìn nàng, sắc mặt nàng lập tức trở nên vô cùng lạnh nhạt.
“Vương gia, sao ngài lại đến đây?” Nàng hoàn toàn không cảm thấy ở chỗ này có vấn đề gì, cũng hoàn toàn không sợ sau khi bị Tấn Vương phát hiện quan hệ của nàng với An Dật Vương, Tấn Vương sẽ tức giận đến mức nào.
“Minh Châu.” Tấn Vương gọi tên nàng, đi vào trong muốn ôm lấy bả vai của Minh Châu.
“Đừng chạm vào ta.” Minh Châu ghét bỏ đẩy hắn ra.
Tấn Vương tủi thân, hắn thật sự rất tủi thân. Vốn dĩ hôm nay trở về vô cùng vui vẻ muốn chia sẻ tâm tình với Minh Châu nhưng lời còn chưa nói xong, Minh Châu không có chút dấu hiệu nào đã lập tức trở mặt với hắn. Thậm chí còn tức giận đến mức muốn một mình quay về Cẩm Tâm Các. Đương nhiên, cuối cùng không quay về đó, mà cũng không nói lời nào lại chạy đến An Dật Vương phủ.