[Xuyên Nhanh] Tuyệt Phẩm Nữ Phụ . - Chương 104
Cập nhật lúc: 2025-10-07 02:34:53
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Nham nỡ nụ của nàng, khẽ đầu , trong mắt ẩn chứa lệ quang. Một lúc , mới khàn giọng : "Các tư cách gì mà yêu cầu tru sát nàng? Bảy đại ác nhân giang hồ là do nàng trừ, tai họa Ôn Thành là do nàng dẹp. Nàng g.i.ế.c đều là những kẻ đại gian đại ác, còn cứu bao nhiêu vạn ? Mà các , nổi danh giang hồ mấy chục năm, từng thực sự một việc gì cho bá tánh ? Các càng cao, trách nhiệm gánh vác càng ít, phảng phất như cao hơn khác một bậc? So với nàng, các từng cảm thấy hổ thẹn?"
Bạch Nham cuối cùng cũng , gằn từng chữ: "Các thấy hổ thẹn, nhưng thì ! Các nàng là kẻ điên, nhưng rằng, nàng sống còn tỉnh táo hơn bất kỳ ai trong các ."
Pháp Chiếu cúi đầu, chắp tay ngực: "A Di Đà Phật, hổ thẹn, hổ thẹn!"
Đại trưởng lão và lời của Bạch Nham cho dám ngẩng đầu. Nghĩ một đại lục Đông Đường yên bình hơn bao giờ hết, Lâm Đạm đang trọng thương gần c.h.ế.t, cuối cùng họ cũng chắp tay, mặt đầy hổ thẹn rời . Mấy nữ tử Bạch Nham giữ để chăm sóc Lâm Đạm. Hạ Vũ Phỉ vội vàng theo , mặt dày chịu .
Mấy ngày nay, lòng nàng cực kỳ yên. Thấy Lâm Đạm đột phá Nửa Bước Tông Sư, tấn thăng Đại Tông Sư, là đ.á.n.h bại Tứ trưởng lão, diệt sát Độc Cô Hồng, trừ khử bảy đại ác nhân, danh vọng giang hồ ngang hàng với các vị Đại Tông Sư lão làng. Kéo theo đó, Đông Thánh Giáo cũng từ một thế lực tà ma ngoại đạo biến thành danh môn chính phái, khiến nàng nhặt một món hời lớn. Nàng vốn nên cảm ơn Lâm Đạm, nhưng lúc , Bạch Nham chăm sóc Lâm Đạm một cách tỉ mỉ, nàng hận thể để đối phương biến mất vĩnh viễn.
Kể từ ngày Lâm Đạm thoát khỏi kiếp nạn và sự khống chế của Hạ Sùng Lăng, nàng trở thành cái gai sâu nhất trong lòng Hạ Vũ Phỉ.
Đại trưởng lão và rời , trời liền lất phất mưa phùn. Xương cốt Lâm Đạm đều vỡ nát, thể cử động, đành giữa màn mưa. dù , những hạt mưa bụi mỏng như lông trâu thể chạm nàng dù chỉ một chút. Bạch Nham dùng nội lực hùng hậu của để dựng lên một kết giới, ngăn cách gió lạnh mưa lạnh bên ngoài.
"Công lực của ngươi vượt xa Đại Tông Sư, hiện tại là cảnh giới gì ?" Lâm Đạm chằm chằm tầng kết giới mờ ảo như mây như sương, tò mò hỏi.
"Chắc là Võ Thánh ." Bạch Nham vẫn luôn nắm lấy đôi tay vô lực của nàng.
"Võ Thánh?" Mắt Lâm Đạm sáng lên.
Bạch Nham gật đầu: " , Võ Thánh còn Võ Thần, Võ Thần còn gì nữa thì ai ."
"Sẽ thôi, chỉ cần chúng cứ tiếp tục tiến về phía , một ngày nào đó sẽ ." Lâm Đạm tràn đầy niềm tin tương lai, đôi mắt sáng hơn thường ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-tuyet-pham-nu-phu/chuong-104.html.]
Bạch Nham dường như vui vì hai chữ "chúng ", khẽ : " , chúng một ngày nào đó sẽ . Lâm Đạm, tu luyện Tu La đao, nàng từng hối hận ?"
Lâm Đạm chút do dự lắc đầu: "Không lựa chọn thì lấy hối hận? Không tu luyện thì c.h.ế.t, chi bằng sống một cuộc đời bằng c.h.ế.t. Có lẽ ngươi , là một cô nhi, từ nhỏ lão giáo chủ nhặt về huấn luyện thành tử sĩ. Ông ném chúng rừng sâu để vật lộn với dã thú, g.i.ế.c chóc thì thể tồn tại. Khó khăn lắm mới thoát khỏi miệng thú, tàn sát những đồng bạn từng kề vai chiến đấu với , mỹ danh là cắt đứt ràng buộc, loại bỏ nhược điểm. Chúng gì ăn, gì mặc. Mỗi ngày mở mắt , đối mặt chính là cái c.h.ế.t. Không thể dựa dẫm ai, thể tin tưởng ai, còn hèn hạ hơn cả con kiến, thấp kém hơn cả bụi đất."
Lâm Đạm hít một , tiếp: "Nếu khác chà đạp, thì trở nên mạnh mẽ. Ta lựa chọn nào khác, cho nên cũng gì để hối hận. Ta giống ngươi, xuất danh môn, tư chất tuyệt hảo, cần mở miệng vô tài nguyên đưa đến tận tay. Ta là bùn đất, nếu tranh, sẽ nghiền thành tro bụi."
Nhắc chuyện cũ, Lâm Đạm chút phẫn uất cam lòng, chỉ một sự bình tĩnh tuyệt đối. Nàng từng giây từng phút chịu đựng đau đớn, nhưng nàng vẫn còn sống, và sống tôn nghiêm, như là đủ .
Bạch Nham lộ vẻ mặt đau lòng tột độ, khàn giọng : " hối hận. Nếu thể gặp nàng sớm hơn, nếu thể vứt bỏ thành kiến, nàng sẽ trở thành bộ dạng như bây giờ."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Lâm Đạm khẽ , lắc đầu: "Đường là do chọn, trách ai cả."
Bạch Nham im lặng một lúc, cuối cùng đau khổ nhắm mắt . Một lát , lấy một bình sứ nhỏ, từ từ đút cho Lâm Đạm, dịu dàng an ủi: "Đây là Quỳnh Tương đặc chế của Liên Vân Thành, một lọ thể giải đói trừ khát. Nàng bây giờ tiện ăn cơm, mỗi ngày sẽ cho nàng uống một lọ, vết thương cũng sẽ mau lành hơn. Người nàng bẩn , lát nữa sẽ bảo các cô giúp nàng lau , một bộ quần áo sạch sẽ, như sẽ thoải mái hơn."
Hắn lau vệt nước khóe miệng Lâm Đạm, lặng lẽ nàng một lúc lâu mới đầu về phía mấy vị nữ tử.
Mấy đến vội vàng, đều mang ô, lúc ướt sũng, nhưng ngay cả thở mạnh cũng dám. Họ vốn kính sợ thành chủ, là Võ Thánh duy nhất của đại lục Đông Đường, càng dám thẳng.
Hạ Vũ Phỉ ỷ việc từng cùng Bạch Nham trải qua hoạn nạn, bước lên : "Sư phụ, con lời với , qua đây một chút ạ?"
Bạch Nham sâu nàng một cái mới sang một bên, hỏi: "Ngươi gì?"
"Sư phụ, Lâm Đạm tu luyện chính là ma công, nếu che chở cho cô , sẽ khiến trong thiên hạ bất mãn. Người đừng nên..."
Bạch Nham đợi nàng xong lạnh lùng ngắt lời: "Hạ Vũ Phỉ, hôm nay ngươi lấy lập trường gì để những lời ? Ngươi hiện là Thánh nữ của Đông Thánh Giáo, nhờ uy danh của Lâm Đạm mà ngươi ngoài cũng khác tôn trọng; ngươi cũng từng là thị nữ của cô , cô che chở đôi cánh, từng chịu sự bắt nạt của giáo đồ Đông Thánh Giáo; thậm chí, cô còn cứu mạng ngươi, giúp ngươi thoát khỏi sự tàn hại của kẻ ác. Thân phận, địa vị, ngay cả tính mạng của ngươi, tất cả đều là cô cho ngươi. Bất kỳ ai cũng thể đến việc tru sát cô , nhưng luận tình luận lý, chỉ ngươi là thể!"