[Xuyên Nhanh] Tuyệt Phẩm Nữ Phụ . - Chương 164
Cập nhật lúc: 2025-10-08 10:50:42
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy bên cạnh vội vàng hùa theo, khen Lý Giai Dung đến tận mây xanh.
Lý Giai Dung nắm lấy tay Mạnh Tư, : “Đừng khen , bộ y phục là do chính tay Tư Tư thêu cho đấy. Nếu bảy phần nhan sắc, thì ắt năm phần là nhờ đôi tay khéo léo của Tư Tư.”
Mạnh Tư bên cạnh nàng chỉ bẽn lẽn hiền, gì thêm.
Để lấy lòng Lý Giai Dung, các vị tiểu thư cũng tiếc lời khen ngợi Mạnh Tư, rằng sẽ đến các tiệm thêu khác mua vải nữa, mà chỉ đến Mạnh thị thôi.
Không ai đó buột miệng hỏi một câu: “Này, các vị xem hôm nay Đỗ Như Yên đến ?”
Nụ môi Lý Giai Dung tắt, nàng lạnh lùng liếc . Một khác vội vàng chữa lời: “Sao nàng thể đến ? Nàng dám đến ? Ta mấy ngày nay, nàng cứ lùng sục khắp thành tìm vải vóc quý giá và thợ thêu giỏi, nhưng với phận đó của nàng , thợ thêu giỏi một chút ai may y phục cho nàng chứ? Đến nước mà vẫn chịu chấp nhận hiện thực, thật đáng thương .”
“ , cho dù nhiều tiền trong tay cũng mua lụa là gấm vóc mà chúng đang mặc. Nếu đến cũng chỉ thêm mặt, hà tất . Ta đoán giờ nàng đang trốn trong nhà mà lóc đấy!” Lời dứt, liền che miệng khúc khích, ánh mắt ánh lên vẻ hả hê.
Sắc mặt Lý Giai Dung lúc mới dịu một chút, nàng giả vờ độ lượng : “Nàng sa sút đến mức , các vị cũng nên giữ chút khẩu đức, đừng nhạo nàng nữa.”
Năm xưa, Đỗ Như Yên là nhất danh viện kinh thành, luôn lấn át Lý Giai Dung. Lý Giai Dung vốn lòng hẹp hòi, tính ghen tị, một mặt nguyền rủa Đỗ Như Yên, một mặt thầm thề trong lòng: đợi đến ngày nhà đắc thế, nhất định sẽ đạp đối phương chân, nghiền thành tro bụi! Giờ đây nguyện vọng thành, trong lòng nàng vô cùng hả hê, nhưng mặt đông đảo tài tử, nàng vẫn tỏ là rộng lượng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe nàng , các tiểu thư vội gật đầu , giả vờ tỏ đồng cảm với Đỗ Như Yên.
Trong lúc các tiểu thư đang trò chuyện rôm rả, các tài tử đồng loạt ngoảnh đầu về phía lối lâm viên, ánh mắt đầu tiên là kinh ngạc, đó là si mê sâu sắc. Chỉ thấy một nữ tử đang thong thả bước , nàng mặc một chiếc váy dài quây ngực, bộ tấm vải dùng bàn là nóng ép thành những nếp gấp thẳng , túm ở một điểm, dùng một dải lụa màu vàng nhạt thắt thành hình nơ bướm vắt qua chiếc cổ thon dài của nàng. Mỗi bước , tà váy dập dờn như những lớp sóng, tựa như những đóa hoa đang nở rộ chân.
Nàng thắt đai lưng, lớp sa mỏng màu trắng tuyết cứ thế tự nhiên rủ xuống theo đường cong tuyệt mỹ của cơ thể, trông còn thướt tha hơn cả khi thắt đai lưng. Tà váy lụa dập dờn như sóng lúa đủ độc đáo và quyến rũ, nhưng điều tuyệt diệu hơn cả là chiếc áo khoác nàng mặc bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-tuyet-pham-nu-phu/chuong-164.html.]
Chiếc áo khoác may bằng loại sa trong suốt như cánh ve, mềm mại và rủ xuống như lụa tơ tằm, nhưng bay bổng và dáng hơn. Không vị tú nương nào dùng sợi tơ vàng bạc thêu lên lớp sa những chiếc lá bạch quả đầy tinh tế, từng chiếc, từng chiếc, lấm tấm điểm xuyết, từ bờ vai tròn trịa đến vạt áo bay bổng, lá bạch quả càng lúc càng thêu dày hơn, cho đến khi tạo thành một mảng màu vàng rực rỡ. Nàng thiếu nữ bước qua t.h.ả.m lá vàng rơi, đuôi áo khoác nhẹ nhàng phủ lên những chiếc lá, cả hai hòa quyện , tựa như một tác phẩm mỹ của tạo hóa.
Nàng đó, tựa như một nàng tinh linh bước từ t.h.ả.m lá rơi, đến tì vết, đến nao lòng.
Nàng thiếu nữ chậm rãi bước tới, một cơn gió thu thổi tung tà váy, bay tà áo khoác, khiến một nữa sững sờ. Chiếc váy dài chỉ một lớp, mà là năm sáu lớp sa mỏng màu trắng tinh khôi xếp chồng lên . Khi thì gì đặc biệt, nhưng khi gió thổi qua, nhẹ nhàng bung xòe năm sáu lớp sa thành một đóa sen trắng đang nở rộ, cảnh tượng đẽ và phiêu dật như tiên cảnh chỉ thể dùng hai từ “đoạt hồn” để hình dung. Chiếc áo khoác gió lay động, nhẹ nhàng bay múa, những chiếc lá bạch quả thêu đó cũng uyển chuyển nhảy múa theo, tựa như vô chiếc lá đang quấn quýt quanh nàng, gió cuốn , gió kéo , nhưng vẫn nỡ rời xa.
Nàng thiếu nữ tán cây, khắp là những chiếc lá vàng rơi, tựa như một vị thần nữ do cây cổ thụ ngàn năm hóa thành, như trong mộng.
Nàng đến góc vắng nhất, nhẹ nhàng vén tà áo khoác, tao nhã xuống, mỗi cử chỉ đều toát lên một phong thái khó tả. Khi nàng đầu , để lộ gương mặt tuyệt mỹ, các tài tử mất khả năng suy nghĩ.
Cảnh , y phục , cũng , là một bữa tiệc thị giác hiếm , nhưng điều kỳ diệu hơn là cả ba vẻ hòa quyện một cách hảo như , khiến phân biệt rốt cuộc là cảnh hóa thành mỹ nhân, là mỹ nhân nền cho cảnh .
Buổi thơ hội vốn đang náo nhiệt, thế mà vì sự xuất hiện của nàng thiếu nữ mà trở nên tĩnh lặng, nhiều trai còn nín thở, sợ rằng một tiếng động nhỏ cũng sẽ kinh động đến vị thần nữ .
“Là Đỗ Như Yên.” Một tiểu thư thần sắc hoảng hốt .
“Chiếc váy đầy nếp gấp của nàng quá, còn cả chiếc áo khoác thêu đầy lá bạch quả nữa, quả thực là đến tột cùng!” Một tiểu thư khác kìm mà thật lòng.
Lý Giai Dung còn giữ vẻ đoan trang, khuôn mặt xinh méo mó, lộ rõ vẻ ghen tị. Nàng đặt mạnh chén xuống bàn, định dậy gây sự thì Mạnh Tư giữ vai .
“Chiếc áo khoác đó chỉ cái ý tưởng khéo léo, chẳng gì đặc biệt cả.” Mạnh Tư thong thả : “Các vị cứ gần xem thì sẽ thấy, những chiếc lá bạch quả đó đều thêu bằng mũi bình châm đơn giản nhất, bất kỳ một thợ học việc nào ở tiệm thêu Mạnh thị cũng thể một bộ y phục y hệt. Thứ đồ rẻ tiền như , cho dù tặng cho các vị, các vị cũng sẽ mặc, cần gì để ý.”