Đỗ Như Yên lập tức đồng ý, xách tà váy nhảy xuống tường, nào còn nửa điểm dáng vẻ của một tiểu thư khuê các? Nàng vốn cho rằng lời của Trương Huệ chút khoa trương, nhưng một giờ , khi nàng đích ăn món hầm do Lâm Đạm , lập tức hương vị thơm ngon khó tả đó chinh phục.
“Ngon quá, ngon quá!” Nàng múa đũa khen: “Đạm Đạm, cô thêu thùa, nấu ăn, kiếm tiền nuôi gia đình, hơn nữa việc nào cũng là hàng đầu, cô thể lợi hại như ?”
“Cô giao tiếp, kinh doanh, cũng hiểu cách giải quyết tranh chấp của khách hàng, cô cũng lợi hại.” Lâm Đạm một cách thực tế.
Đỗ Như Yên che miệng trộm vài tiếng, trong lòng vô cùng mãn nguyện. Trước đây nàng thường khen, nhưng cảm thấy gì, bây giờ, Lâm Đạm chỉ thuận miệng khen nàng vài câu, nàng vui như hoa nở. Nói cho cùng, vẫn là vì vị trí của Lâm Đạm trong lòng nàng khác với những khác. Lâm Đạm là mà nàng từng gặp, thể là một trong những tâm lý mạnh mẽ nhất, cho nên lời khen của đối phương mới vẻ đáng quý như .
Trương Huệ gõ gõ thành bát, nhắc nhở: “Được , , đừng tâng bốc nữa, mau ăn cơm . Trời lạnh, ăn nhanh thức ăn sẽ nguội hết.”
Đỗ Như Yên vội vàng và vài miếng cơm, nghĩ đến điều gì, tâm trạng bỗng chùng xuống: “Chúng ở đây ăn cơm nóng canh nóng, còn trai đang gì, cơm no để ăn ? Dạo càng ngày càng gầy. Đạm Đạm, cô thể chừa cho trai một ít thức ăn ? Lát nữa sẽ mang đến quân doanh cho .”
“Cơm thừa canh cặn nên ăn,” Lâm Đạm đặt bát đũa xuống : “Ta sẽ nấu cho trai cô một bữa khác.”
Cuộc sống của quân nhân rốt cuộc như thế nào, dù Lâm Đạm từng tận mắt thấy, cũng thể tưởng tượng . Khi họ ở tiền tuyến đổ m.á.u hy sinh, dân chúng bình thường ở nhà hưởng thụ sự đoàn viên. Không họ thì sẽ một nước Đại Chu phồn vinh hưng thịnh, cũng một phủ Lâm An vui vẻ an lành.
Nghĩ đến đây, Lâm Đạm : “Ta cho trai cô mấy bộ quần áo mùa đông chống lạnh và áo giáp da, lát nữa cô mang cùng luôn.”
“Cô ăn cơm xong hẵng .” Đỗ Như Yên vội vàng nhảy xuống giường đất kéo nàng .
“Không , ăn cơm xong trời sắp tối , an . Cứ mang đồ của trai cô đến , về nhà chúng lúc nào cũng thể ăn cơm nóng canh nóng, còn trai cô thì .” Lâm Đạm để tâm mà xua tay, bếp liền xắn tay áo lên xào rau, mặt nửa điểm kiên nhẫn.
Đỗ Như Yên ban đầu còn định giúp nàng một tay, nhưng phát hiện càng giúp càng rối nên chỉ thể xổm bên bếp nhóm lửa. Nàng bóng dáng bận rộn của Lâm Đạm, ngửi mùi thức ăn thơm lừng, than thở: “Đạm Đạm, là cô gả cho trai ? Nếu cô gả cho , cô sẽ cần rời khỏi nhà họ Lâm, chúng dỡ bỏ bức tường ngăn cách, hợp thành một nhà, như chẳng là ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-tuyet-pham-nu-phu/chuong-187.html.]
Lâm Đạm liếc nàng một cái, mặt hề ngượng ngùng: “Mẹ tìm cho một ở rể, trai cô .”
“Ở rể cũng mà, trai đổi họ một , đổi thêm nữa cũng .” Đỗ Như Yên lập tức bán trai , khiến Thúy Lan ngang qua che miệng ngớt.
...
Đỗ Như Tùng tay cầm một thanh trường kích, dẫn một đội binh lính, chậm rãi dọc bờ sông. Gió biển gào thét thổi tung vạt áo của , mang theo cái lạnh buốt xương tận tủy. Tay của một lính cứng đờ, thể cầm nổi thanh trường kích nặng trịch, liên tiếp rơi mấy mà nhặt lên , thế mà đỏ hoe mắt. Đầu ngón tay của đều thối rữa, đừng là cầm vũ khí, ngay cả đũa ăn cơm cũng cầm nổi.
“Thời tiết năm lạnh hơn năm , nhưng quân lương của chúng năm ít hơn năm . Quần áo mùa đông năm nay thế mà chỉ nhét hai lạng bông, mặc nhẹ hều, thể chống lạnh . Mọi lạnh đói, còn trận g.i.ế.c địch, tuần tra suốt đêm, đây là đang đẩy chỗ c.h.ế.t!”
“Thôi, đừng oán giận nữa, tuần tra xong khu vực sông là chúng thể về sớm một chút.”
“Về gì? Không lửa than để sưởi, thức ăn để ăn, chỉ chiếc giường cứng như đá và tấm chăn mỏng chỉ còn một lớp vải. Về cũng khá hơn ở đây là bao! Chúng lính ăn đủ no, mặc đủ ấm, còn liều mạng đ.á.n.h giặc, còn những tên quan cắt xén quân lương của chúng , ở hậu phương ăn ngon mặc . Đôi khi nghĩ , thật sự cam lòng, nhưng khi giặc Oa xâm lược, kìm mà xông lên. Nếu chúng xông lên, ai sẽ bảo vệ dân chúng phía ? Trong dân chúng đó còn vợ con, cha của chúng nữa!”
Vài lính nắm chặt trường kích lặng lẽ rơi lệ, nhưng những giọt nước mắt nóng hổi gió biển tanh nồng thổi qua biến thành băng, đông cứng khuôn mặt đỏ bừng nứt nẻ của họ.
Đỗ Như Tùng l.i.ế.m đôi môi cũng khô khốc, xua tay : “Cố gắng thêm chút nữa, khi trở về sẽ tự bỏ tiền túi mời uống rượu.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Cảm ơn bách phu trưởng.” Mọi vỗ vỗ những giọt băng mặt, tiếp tục vực tinh thần tuần tra. Có rượu mạnh sưởi ấm , tối nay hẳn là sẽ dễ chịu hơn một chút. họ ngờ, khi trở về quân doanh, chờ đợi họ là mấy chục vò rượu ngon và hàng trăm con vịt . Hai nữ tử sự bảo vệ của vài thị vệ, đang ở cổng doanh trại, vẻ mặt tha thiết về phía .
“Lâm cô nương, Yên Nhi, các cô đến đây?” Đỗ Như Tùng kìm mà bước nhanh hơn vài bước, lộ một nụ vui mừng.
“Anh trai, chúng em đến đón giao thừa cùng .” Đỗ Như Yên hì hì chắp tay với vài vị thị vệ: “Cảm ơn các vị đại ca, đợi trai , các vị trở về báo cáo với Đại điện hạ .” Dứt lời đưa một cái túi tiền nặng trịch cho thị vệ đầu.