[Xuyên Nhanh] Tuyệt Phẩm Nữ Phụ . - Chương 204
Cập nhật lúc: 2025-10-09 11:33:03
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt Lý Nhiễm tối sầm về phía thánh giá. Tuy là Tuần phủ Chiết Giang, quan đầu một phương, nhưng chẳng thể đến gần hoàng đế, vị trí còn xếp các quan viên như phiên đài, nghiệt đài, thể thấy sự tin tưởng của Hoàng thượng dành cho giảm nhiều. Hắn còn vững gót chân ở Chiết Giang đối mặt với nguy cơ gạt ngoài lề, tất cả những điều đều là do mấy kẻ dư nghiệt của nhà họ Đỗ và cả Lý Giai Dung ban cho.
Nghĩ đến đây, Lý Nhiễm cúi đầu, lộ vẻ mặt độc ác.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Hoàng đế liên tiếp Đại hoàng tử dội mấy gáo nước lạnh, lòng nguội lạnh. Nghe tin đoàn thuyền chuẩn khởi hành, ngài liền xua tay : "Đợi thêm chút nữa, hoãn nửa canh giờ xuất phát." Mấy ngày nay, luôn là Phàm Ca ở bên cạnh tận tình chăm sóc, ngài tuyệt tin nàng chút tình cảm nào với . Nghe tin ngài sắp rời , nàng chỉ cần một chút lưu luyến trong lòng, chắc chắn sẽ đến tiễn. Chỉ cần nàng đến, ngài sẽ bao giờ để nàng rời nữa!
Mang theo suy nghĩ đó, hoàng đế lặng ở bến tàu lâu, một canh giờ, hai canh giờ, cho đến khi mặt trời lặn về Tây Sơn, màn đêm buông xuống, Đỗ hoàng hậu vẫn hề xuất hiện… Hoàng đế cứ mãi về phía đạo quán, tà áo rộng cơn gió lạnh buốt sông thổi tung bay phấp phới, trông ngài chênh vênh như sắp ngã.
Đại hoàng tử cứng rắn thúc giục: "Phụ hoàng, khởi hành thôi, đừng đợi nữa. Năm đó, khoảnh khắc ngài ban thánh chỉ phế hậu, ngài nên hiểu rằng sẽ bao giờ . Tính cách của thế nào, ngài hẳn là rõ hơn chúng con."
Tính cách của Đỗ hoàng hậu thế nào ư? Dù vu khống đến mức đó, dù đ.â.m đầu cột, tuyệt thực, đày lãnh cung, nàng vẫn c.ắ.n răng hề tiết lộ bí mật thể mang thai. Nàng chính miệng ngài – ngài vẫn còn yêu nàng, ngài tuyệt đối tin tưởng nàng. Chỉ khi nhận lời hứa đó, nàng mới chịu lật vụ án cho , nếu , nàng thà mang theo những tội danh oan uổng đó rời khỏi cung điện tráng lệ .
Nàng màng quyền thế, địa vị, nàng chỉ quan tâm tình cảm giữa họ còn trong sáng như xưa. , ngài khiến nàng thất vọng, nên nàng lòng nguội như tro, lặng lẽ rời . Nàng thà ngọc vỡ, ngói lành.
Nghĩ đến đây, hốc mắt hoàng đế cuối cùng cũng đỏ lên, ngài gần như nghẹn ngào mở lời, "Khởi hành thôi." Ngài về ngọn núi nơi đạo quán cuối, trong mắt thoáng long lanh lệ.
Các quan viên cùng ngài hứng gió lạnh mấy canh giờ, sớm rét run cầm cập, lúc mới thầm thở phào. Họ Hoàng thượng rốt cuộc đang đợi điều gì, lẽ là gió sông quá lớn, đang đợi thời tiết dịu chăng? Hoàng thượng một bên bến tàu, cho bất cứ ai đến gần, họ dò la tin tức gì, chỉ thể thầm than trong lòng một câu "lòng vua khó dò".
Cùng lúc đó, Đỗ hoàng hậu đang bên vách núi bến tàu. Khác với vẻ tuyệt vọng đau thương của hoàng đế, khóe miệng nàng nở một nụ thản nhiên.
Đỗ Như Yên sườn mặt của nàng một lúc lâu, cẩn thận hỏi: "Dì, lúc Hoàng thượng ngỏ ý, dì cùng ngài trở về ạ?"
"Ngài bảo thì , bảo về thì về ?" Đỗ hoàng hậu xua tay : "Trẻ con trẻ cái, đừng hỏi những chuyện . Dì trong lòng đều tính toán."
"Vâng, con hỏi nữa." Đỗ Như Yên ngoan ngoãn che miệng , khiến Đỗ hoàng hậu bật khe khẽ. Cười xong, nàng cháu trai, dịu dàng : "Tương lai con kế hoạch gì ? Đi là ở ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-tuyet-pham-nu-phu/chuong-204.html.]
Đỗ Như Tùng chút do dự đáp: "Trước mắt Đạm Nhi , con sẽ ở . Đợi gây dựng tú trang lớn mạnh, con nhất định sẽ cùng kinh."
Đỗ hoàng hậu với vẻ trêu chọc: "Nói cách khác, Lâm cô nương ở , con ở đó?"
Đỗ Như Tùng đỏ mặt gật đầu, "Vâng, ở con ở đó."
Đỗ Như Yên chịu kém cạnh, thêm : "Con cũng , Đạm Đạm ở con ở đó, rời xa Đạm Đạm lòng con cứ thấy bất an. Dì ơi, Đạm Đạm tuy nhỏ hơn con bốn năm tuổi, nhưng lợi hại lắm."
Đỗ hoàng hậu khẽ: "Biết , Lâm cô nương là nữ tử nhất đời, hai đứa các con ngày nào cũng , thấy ngán ? Thôi , nếu các con đều về, thì cứ ở đây, chỉ là cẩn thận Lý gia." Dứt lời, nàng rời khỏi vách núi, về phía tĩnh thất.
Đỗ Như Yên bóng lưng thẳng tắp của nàng, khẽ : "Ca ca, rốt cuộc dì nghĩ thế nào? Dì trở về ạ?"
"Dĩ nhiên là về, nhưng tuyệt đối bây giờ. Muốn về, cũng để tự đến cầu xin mới . Những chuyện em đừng quan tâm," Đỗ Như Tùng sắc trời, giọng bất giác nhanh hơn: "Chúng mau xuống núi thôi, khi Đạm Nhi dặn mua mấy con cá vược về, trời tối , ngư dân cũng sắp về nhà, nhanh e là mua ."
"A, Đạm Đạm tự tay nấu cá vược ?" Đỗ Như Yên lập tức vứt hết phiền não lên chín tầng mây, nhanh chóng leo lên xe ngựa, liên tục thúc giục: "Tôn bá, nhanh lên, hôm nay Đạm Đạm tự xuống bếp đó!"
"Được, tiểu thư cho vững, lão nô ngay đây!" Tôn bá vung roi hô lớn, tiếng vang vọng.
Hoàng đế , cuộc sống của nhà họ Đỗ và nhà họ Lâm vẫn diễn như thường lệ. Riêng phủ họ Lý chút gia trạch bất an, đầu tiên là Lý Giai Dung Lý Nhiễm dùng gia pháp, nhốt trong phòng cho ngoài, đó là Lý Tu Điển vì hôn sự của với Mạnh Tư mà cãi một trận lớn với cha .
Đỗ hoàng hậu đang thanh tu ở đạo quán một nữa đời lãng quên. Khi ngoài, nàng luôn đội một chiếc mũ rèm che dày. Có vài phu nhân, tiểu thư danh giá tò mò tìm đến xem, nhưng vẫn thấy dung mạo thật của nàng, nên cũng đành từ bỏ. Ngày Đỗ hoàng hậu đến phủ, nhiều thấy vết sẹo trán nàng, dĩ nhiên thể ngờ rằng nàng còn thể hồi phục như ban đầu, thậm chí còn hơn xưa.
Thế nhưng bảy ngày , một ngày sóng biển cuộn trào, gió lạnh gào thét, ngự giá vốn nên rời khỏi Chiết Giang bất ngờ trở về. Hoàng đế vội vàng xuống thuyền, lên xe ngựa chạy thẳng đến đạo quán.