Chắc nàng là  xuyên sách thảm nhất ,  mới xuyên đến thôi mà suýt chút nữa  đánh chết, càng nghĩ trong lòng nàng  càng uất ức,  đến mức cả  run rẩy, nước mắt rơi  ngừng.
Phù Trường Sinh  khoé mắt  đỏ của nàng, lê hoa đái vũ,  thấy mà thương.
Nàng  , nước mắt như trân châu chảy xuống, xinh  đến nghẹt thở.
Đặc biệt là đôi mắt đó, khi nàng ,  xinh   thê lương, kích thích ham  phá hoại của .
“Khóc cái gì? Còn  nữa thì  sẽ móc mắt ngươi .”
Giọng Phù Trường Sinh  khàn khàn, âm lãnh  với nàng.
Hắn đột nhiên mở miệng, khiến nàng sợ tới mức cơ thể run rẩy, cả  nàng vốn đau dữ dội, hơn nữa chịu áp lực tâm lý cực lớn, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Hôn mê?
Lần  thủ hạ của  dùng roi nhẹ nhất.
Hắn  tin  thể con   thể yếu như , bước lên  vài bước, nâng mu bàn tay lên  vỗ  má thiếu nữ.
Phù Trường Sinh  thu lực,  tự nhận lực đạo  dùng cũng  lớn, nhưng gương mặt mềm mại của thiếu nữ vẫn   vỗ đỏ bừng.
Hắn thấy thiếu nữ vẫn  hề  phản ứng, xem  thật sự hôn mê bất tỉnh.
Thật yếu ớt!
“Hôm nay thẩm vấn đến đây thôi.”
Dựa theo trình tự thẩm vấn  đó của ,  lẽ sẽ đổ một chậu nước lạnh gọi nàng dậy, nhưng hôm nay  là ngoại lệ.
Thư Thư  nhốt ở trong địa lao, nửa đêm nàng  đau tỉnh, cả  nóng rát trướng đau, cổ họng đau như nuốt dao,  thể lúc lạnh lúc nóng, hiển nhiên nàng phát sốt vì vết thương  nhiễm trùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-van-nhan-me-kieu-mem-lai-bi-cuong-che-yeu/quyen-1-chuong-2.html.]
“Cứu mạng… Người …” Đầu óc nàng mơ mơ hồ hồ, giọng  như tơ lụa thì thào.
Thị vệ canh giữ ở cửa  thấy động tĩnh,  qua xem tình huống.
“Cô nương, ngươi   chứ?” Thị vệ thấy dáng vẻ đáng thương của thiếu nữ,  đành lòng hỏi.
“Đại ca, hình như   sốt,  thể giúp  gọi đại phu ?”
Đại phu? Trong lao ngục  gì  đại phu?
Thị vệ  khó xử,       giúp nàng, mà là do năng lực của    hạn.
“Cô nương, ngươi chờ   xin chỉ thị nhé.” Hắn   dám tự tiện  chủ, quân quy Phù tướng quân sâm nghiêm,   chừng   sẽ  phạt.
“Cảm ơn đại ca.”
Phù Trường Sinh  tắm rửa xong chuẩn    giấc ngủ, gã sai vặt bên ngoài gác đêm Thất Hỉ gõ cửa phòng của .
Thất Hỉ ở ngoài cửa nhỏ giọng báo cáo: “Chủ tử, một gã thị vệ trông coi đại lao cầu kiến.”
Phù Trường Sinh mở chăn   kiên nhẫn : “Chuyện gì?”
Thất Hỉ thấy chủ tử  vui, ngoài miệng cẩn thận báo cáo: “Cô nương bắt  ở Vân phủ hôm nay,  bệnh nghiêm trọng, nàng  tìm đại phu.”
Hừ, tìm đại phu cho tù phạm,  từng  thấy bao giờ, Phù Trường Sinh tức đến bật .
Không    từng  thấy nữ nhân, tuổi các   của   lớn hơn thiếu nữ bao nhiêu, nhưng   thấy  nào yếu ớt giống như nàng.
Chỉ mấy roi   ngất thì là bệnh, thật sự  phiền toái  yếu ớt.
Hiện tại nàng là  sống sót duy nhất ở Vân phủ, tạm thời  thể để cho nàng chết.
Hắn thản nhiên  một tiếng: “Tìm cho nàng!”