Đến ngày thứ tư, cơn sốt của Thư Thư cuối cùng cũng hạ xuống, nhưng vết roi   cũng bắt đầu kết vảy, ngứa  nhiều.
 
“Đại phu, vết roi     lưu  sẹo ?” Dù  nàng cũng là thiếu nữ,  thiếu nữ nào  thích chưng diện , nàng cũng      vết thương  xí.
 
Đại phu là một lão đầu, chất nữ của lão cũng xấp xỉ tuổi nàng, thiếu nữ  mắt  làn da mềm mại chắc chắn là tiểu thư nhà giàu,   phạm  tội gì mà  nhốt ở trong lao.
 
Đại phu  thiếu nữ,   đồng tình , “Cô nương yên tâm, chỉ cần bôi thuốc đúng giờ, sẽ  để  sẹo.”
 
Nghe đại phu  xong, Thư Thư cuối cùng cũng yên tâm.
 
Mấy ngày nay nàng vẫn luôn ở trong phòng giam dưỡng bệnh, Phù Trường Sinh  đến một , chỉ lạnh lùng liếc Thư Thư núp ở trong góc, khiến nàng sợ đến mức run lẩy bẩy, gương mặt  khôi phục  chút khí sắc,  sợ đến trắng bệch.
 
Phù Trường Sinh   một câu nào, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng  chằm chằm nàng, chờ  khi  rời , Thư Thư dựa  vách tường đại lao thở phào nhẹ nhõm.
 
Thật đáng sợ!
 
Qua mấy ngày nữa, bệnh của Thư Thư cuối cùng cũng hồi phục!
 
Phù Trường Sinh dẫn đội quân chạy về kinh thành, mang theo Vân Thư Thư.
 
Mấy ngày  Phù Hằng  dẫn một đội nhân mã khác về kinh , thật  kế hoạch của bọn họ là cùng  với .
 
 bởi vì Vân Thư Thư bệnh nặng, Phù Trường Sinh  ép kéo dài vài ngày  mới xuất phát.
 
Thư Thư  trói trong xe ngựa, lảo đảo lo lắng vận mệnh tương lai.
 
Người Vân gia đều  chết, nàng ở thế giới   nơi nương tựa, ban đầu suýt chút nữa mất mạng, nhất định  nghĩ biện pháp tìm  hung thủ, mau chóng  thành nhiệm vụ tiểu thế giới  mới .
 
 bây giờ    đây?
 
Nàng  thoát khỏi  phận tù nhân ,  đó tìm một chỗ đặt chân.
 
Thư Thư rơi  suy nghĩ sâu xa, đang nghĩ con đường tương lai   như thế nào, bỗng một quan binh cởi bỏ dây thừng  cổ tay Thư Thư.
 
Tay Thư Thư vẫn  trói đau, nàng xoa xoa cổ tay hồng hồng  dây thừng siết, ngọt ngào   với quan binh đại ca giúp nàng cởi trói. 
 
“Cảm ơn, đại ca.”
 
Quan binh đỏ bừng mặt,  tiện  nàng, cúi đầu : “Cô nương, mời  theo .”
 
Hoá  đội nhân mã ở một khách sạn chỉnh đốn nghỉ ngơi, Thư Thư  theo quan binh đại ca lên lầu hai khách sạn.
 
“Cô nương, mời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-van-nhan-me-kieu-mem-lai-bi-cuong-che-yeu/quyen-1-chuong-3.html.]
 
Ý của quan binh đại ca là bảo Thư Thư  , còn    chờ ở ngoài phòng.
 
Thư Thư  ngờ  trong phòng  là Phù Trường Sinh, nàng sợ hãi  sững sờ ở nơi đó  dám tiếp tục  về phía .
 
“Đừng  ngốc,  đây gắp đồ ăn cho .” Phù Trường Sinh  kiên nhẫn  nàng .
 
“Gắp đồ? Người gọi  đến đến gắp đồ ư.” Thư Thư trợn tròn mắt,    hiểu.
 
Khoé miệng Phù Trường Sinh  nhếch,  về phía Thư Thư: “Ngươi ở Vân phủ   nha  ?”
 
“Phải,  .” Thư Thư lập tức gật đầu, e sợ  phát hiện nàng  dối   đánh nàng.
 
Gắp đồ, chẳng  chỉ gắp đồ hầu hạ  ăn cơm thôi , nàng   mà.
 
Thư Thư  thức ăn đầy ắp  bàn, nuốt nuốt nước miếng, nàng cũng  lâu  ăn cơm ngon .
 
Giờ nàng cũng thấy đói.
 
Thư Thư  bên cạnh Phù Trường Sinh,  rót  cho ,  gắp thức ăn cho .
 
“Tràn hết !”
 
“Cái    ăn, đừng gắp cho !”
 
“Cút sang một bên!”
 
Phù Trường Sinh thấy nàng vụng về, rót rượu đổ  bàn, còn chuyên gắp những món   thích ăn, dứt khoát  cần nàng hầu hạ nữa, tức giận để nàng  một bên.
 
Không  Thư Thư cố ý, ở thế giới ban đầu nàng là con gái một, tuy rằng sinh trong gia đình bình thường, nhưng nàng   hầu hạ ai .
 
Hơn nữa nàng     thích ăn gì, những đồ nàng gắp cho  đều là những món nàng cảm thấy ngon, Thư Thư uất ức  ở một bên,  đồ ăn đầy  bàn, bụng  chịu thua kém kêu lên.
 
Phù Trường Sinh thấy nàng  còn bĩu môi, vẻ mặt  tình nguyện, “Hạ nhân Vân phủ các ngươi chủ tử như  ?”
 
Thư Thư vốn dĩ  đói,  còn ở đó bới móc, đại nam nhân ăn cơm còn cần  khác hầu hạ,   tay ?
 
Nàng  kiên nhẫn nhỏ giọng  thầm: “Tiểu thư nhà    nhiều chuyện như ngươi .”
 
“Ngươi lặp   nữa.”
 
Phù Trường Sinh đập chiếc đũa trong tay xuống.