Thư Thư hít sâu một ,  dọa đến run lên, vội vàng nhận sai.
Giọng    của nàng  nhỏ, nhỏ đến mức chính nàng gần như   thấy,  ngờ tai của   thế, trong lòng nàng vô cùng hối hận vì lỡ miệng  nhanh.
“Cút  ngoài!” Sắc mặt  âm lãnh  lệnh.
Thư Thư thấy  tức giận, lập tức chạy nhanh  khỏi phòng, một giây cũng   ở lâu.
Thư Thư dùng bữa tối ở trong phòng khách, bấy giờ nàng mới nhớ từ lúc xuyên sách đến giờ nàng còn   nàng mang dáng vẻ gì.
Thư Thư  đến bàn trang điểm, để sát khuôn mặt  gương đồng.
Trời ạ, đây   là gương mặt nguyên bản của nàng !
Chỉ là nó  vẻ non nớt hơn so với tuổi học đại học của nàng.
Ở thế giới ban đầu, nàng  từ nhỏ cho đến lớn, bởi vì xinh  nên   nhiều ưu đãi.
 dung mạo  của nàng mà đặt ở cổ đại,   bối cảnh bảo hộ nàng, nàng   là phúc  họa!
Bắt đầu từ hôm nay, Thư Thư trở thành nha  bên  .
Làm nha  ở bên cạnh   thoải mái một tí nào, tính tình Phù Trường Sinh âm trầm bất định, khó  thể nắm bắt, Thư Thư  sợ !
Mấy roi đánh   nàng, đến giờ nàng nghĩ  vẫn còn đau!
Vân Thư Thư  theo Phù Trường Sinh đến Phù phủ ở kinh thành, trở thành tỳ nữ   của .
Tối nay, Thư Thư  tắm rửa xong chuẩn  chui  ổ chăn, tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.
“Chuyện gì?” Thư Thư   ngoài cửa .
“Tiểu Thụ cô nương, tiểu công tử tìm ngươi.” Thất Hỉ ở ngoài cửa .
“Hôm nay   cần trực đêm ?”
Thư Thư   buồn bực, hôm nay là ngày nghỉ của nàng, hạ nhân cổ đại   nhân quyền, một tháng chỉ  ba ngày nghỉ ngơi, nàng cũng   tăng ca.
“Mau  đây, chủ tử tìm ngươi,  nhiều lời vô nghĩa như   gì!” Thất Hỉ ngoài cửa  kiên nhẫn lạnh lùng .
Thư Thư vô cùng tức giận, nhưng   thể  .
Nàng dùng trâm cài tóc cố định mái tóc rối tung đơn giản,  khoác một kiện áo ngoài  theo Thất Hỉ  gặp Phù Trường Sinh.
Thất Hỉ đưa khay trong tay cho Vân Thư Thư: “Vào .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-van-nhan-me-kieu-mem-lai-bi-cuong-che-yeu/quyen-1-chuong-4.html.]
Thư Thư thấy  khay bày quần áo sạch sẽ, ở trong lòng oán thầm Phù Trường Sinh cố ý giày vò nàng, tặng quần áo thôi mà còn  để nàng đưa.
Thư Thư mất hứng bĩu môi   phòng ngủ của Phù Trường Sinh.
Trong phòng ngủ đốt đèn, bên trong    ai.
“Công tử?” Thư Thư quét mắt qua căn phòng một lượt, nhẹ giọng gọi.
“Mang .” Phòng tắm phía  phòng ngủ vang lên giọng  Phù Trường Sinh, kèm theo tiếng nước ào ào.
Thư Thư ngạc nhiên, Phù Trường Sinh đang tắm rửa!
“Công công tử, …  gọi Thất…” Đầu lưỡi Thư Thư khẩn trương thắt .
“Đi , còn   đánh?”
Nam nhân lạnh lùng  lệnh, hiển nhiên   vui.
Thư Thư cắn răng, nghĩ thầm chỉ đưa quần áo mà thôi, dù  cũng  hơn  đánh.
Hơn nữa  tắm rửa là Phù Trường Sinh, cũng   nàng, nàng   sợ chứ.
Đến phòng tắm, Thư Thư nhắm mắt , đưa quần áo cho Phù Trường Sinh.
Rầm… 
Bên tai vang lên tiếng nước, Phù Trường Sinh bước  khỏi thùng tắm, một tay túm lấy y phục trong tay Thư Thư.
Thư Thư  ở nơi đó nhắm mắt   nhúc nhích, khí nóng ướt át trong phòng tắm đánh thẳng   nàng, càng khiến khuôn mặt nàng khẩn trương đỏ bừng.
Phù Trường Sinh  thoáng qua dáng vẻ ngơ ngác của nàng,  khẽ, “Lại đây lau tóc cho .”
Áo choàng tắm thoải mái khoác lên , đai lưng ở giữa chỉ thắt lỏng lẻo, đuôi tóc còn  bọt nước nhỏ xuống, chậm rãi chảy theo đường cong  thể, vai rộng eo hẹp,   đều biểu thị sức mạnh  kiềm chế .
Thư Thư  mở mắt ,  khiếp sợ bởi cảnh tượng nam sắc  mặt, nam chính trong tiểu thuyết quả nhiên khác bọt.
Phù Trường Sinh chỉ  một tỳ nữ bên  là nàng, Thư Thư  ở cổ đại, nha  hầu hạ chủ tử tắm rửa là chuyện  bình thường.
May mà Phù Trường Sinh chỉ để nàng lau đầu cho , mà   tắm rửa cho .
Phù Trường Sinh  ở  giường, Thư Thư  ở bên cạnh  cầm khăn lông chăm chú giúp  lau tóc.
Hắn  cao,   giường cũng  khác Thư Thư nhiều lắm.
 lúc  một bàn tay to ấm áp, bắt lấy cổ tay Thư Thư kéo nàng  gần.
Ánh mắt  sâu thẳm như sói đói  nàng, giọng khàn khàn : “Đêm nay, nàng ở .”