XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 103

Cập nhật lúc: 2025-01-01 14:20:20
Lượt xem: 91

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đầu tháng mười, đêm lạnh như nước.

Sau khi màn đêm buông xuống, Uông Vĩnh Chiêu hạ lệnh cho quân sĩ của Ngân Hổ doanh hạ trại, chờ đợi đằng truyền lệnh đến.

Hắn mới tiến trướng nghỉ ngơi một chút thì tiến báo Trung Vương gia Tam vương gia phái tới đón cung kiến giá.

Lúc Uông Vĩnh Chiêu mới thở dài nhẹ nhõm một đó chỉnh quân bào, lệnh cho bộ hạ nhổ trại kinh.

Buổi trưa ngày đó Uông Vĩnh Chiêu truyền cung, vì công lao g.i.ế.c địch và cứu Tam Vương gia nên hoàng đế phong lên tứ phẩm, thưởng hoàng kim trăm lượng.

Uông Vĩnh Chiêu lĩnh thưởng, đêm đó uống rượu với quân sĩ trong doanh mới về nhà.

Hắn cưỡi ngựa tiến cửa thành lâu thì thấy Thính quản gia chạy tới đón, nước mắt giàn giụa, “Đại công tử, đại công tử, ngài trở ?”

“Ừ.” Khuôn mặt lạnh băng của Uông Vĩnh Chiêu ấm áp hơn một chút, thậm chí , “Đám Nhị Lang về ?”

“Đã về, đều về!” Thính thúc liên tục gật đầu đó thúc giục, “Ngài nhanh một chút, phu nhân và biểu tiểu thư đều đang ở cửa ngóng trông ngài, cổ sợ là cũng đau lắm .”

Nghe mặt Uông Vĩnh Chiêu cũng thả lỏng nhiều, cũng ôn hòa hơn mà , “Ngươi dắt ngựa, nhanh một chút.”

Nói xong ném dây cương cho Thính thúc nhanh về phía . Không đến một nén hương đến cổng lớn, thấy mấy ở cửa thì mặt nở nụ tiến đến khom với Uông Hàn thị, “Mẫu , hài nhi trở .”

Lúc chuyện thì liếc bóng mảnh mai bên cạnh một cái, so với khi xuất chinh thì nàng còn gầy hơn một chút. Lòng nhịn thương tiếc thêm, đợi Uông Hàn thị vội vàng nâng dậy thì cũng duỗi tay qua kéo nàng một phen, đổi nàng nở nụ tươi hơn hoa.

Uông Vĩnh Chiêu tức khắc cảm thấy thật sự trở , nơi chiến trường t.h.i t.h.ể chất đống mà là nhà . Trong nhà kiều thê kiều diễm như hoa, khiến yêu thương.

Ở Lưu phủ ở phía tây kinh thành, Lưu Nhị Lang từ quân doanh trở về thì lập tức với tiểu Tiếu thị, “Ngày mai nàng thu thập một chút, chúng tới Uông phủ một chuyến.”

“Lão gia chuyện gì ?” Tiếu thị phất tay để nha lui hỏi.

Lưu Nhị Lang nhíu chặt mày, “Vĩnh chiêu hồi phủ nhưng mẫu tử Tiểu Oản còn đón về phủ, ngày mai tới hỏi một xem Uông gia rốt cuộc đặt hai mẫu tử bọn họ ở chỗ nào.”

Bàn tay Tiếu thị đang giúp ông cởi áo ngoài lập tức ngừng , đó cẩn thận Lưu Nhị Lang , “Lão gia, một chuyện khả năng ngài còn , nên ……”

“Nói.” Lưu Nhị Lang nhịn bộ dạng ấp úng của bà .

Tiếu thị lập tức vén áo hành lễ với ông đó nhẹ giọng kể chuyện từ Uông Hàn thị với Lưu Nhị Lang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-103.html.]

Lưu Nhị Lang xong thì trong mắt đều là kinh ngạc, “Hắn thô bạo thế ?”

“Phải, thiếu chút nữa còn đánh c.h.ế.t mẫu .” “Thế Tiểu Oản thì ?”

“Cũng là kẻ ngu dốt,” Tiếu thị thở dài, “Nguyên nhân của chuyện chính là vì nàng. Bên cùng ngày hôm đó nàng tới thỉnh an nhưng bọn họ quên kịp mời nàng ăn cơm thế mà nàng xui khiến đứa nhỏ sai con ch.ó cắn Uông gia tẩu tử. Sau đó thấy con ch.ó cắn quá hung nên vì thoát tội nên nàng mới đánh con một cái. Ai ngờ đứa nhỏ tính tình hung bạo như thế, sợ là tủi nên mới xảy sự việc đó. Uông gia tẩu tử chó cắn, miệng vết thương quả thật sâu thấy xương. Trước đó vài ngày y bà đến cửa xem bệnh, đúng lúc ở đó thấy. Lão gia, thấy vì giao tình giữa ngài và Uông lão gia nên Uông gia tẩu tử cũng nhịn nhiều. Lúc chỉ nhốt mẫu tử ở ngoại ô, chứ nếu đổi thành nhà khác thì sợ là hưu về nhà, đổi cưới khuê nữ nhà khác .”

“Lại là như thế ?” Lưu Nhị Lang nhíu mày, nghiêng mắt liếc bà một cái, “Nàng cẩn thận chứ?”

“Không một câu là giả.” Tiếu thị vội vàng bảo đảm. Lưu Nhị Lang “Ừ” một tiếng đó suy nghĩ một lát.

Tiếu thị mặt ông đó cẩn thận hỏi một câu, “Vậy ngày mai……”

“Tạm hoãn mấy ngày , để bái kiến Uông Đại ca , hỏi rõ sự tình xem .” Lưu Nhị Lang lắc đầu trong rửa mặt.

Tiếu thị vội theo, trong lúc đó bà ngẩng đầu liếc qua đống vàng giấu ở chân giường một cái.

*******

Giữa tháng mười, Uông Vĩnh Chiêu trong thư phòng miên mãn vân vê một bức thư trong tay và suy nghĩ. Lúc Giang Tiểu Sơn gõ cửa tiến báo với : “Tiểu nhân tặng ngân lượng qua đó.”

Uông Vĩnh Chiêu chút để ý mà “ừ” một tiếng.

“Đại công tử, ngài xem còn gì dặn dò ?” Giang Tiểu Sơn hỏi .

“Cứ thế .” Uông Vĩnh Chiêu đạm nhiên .

“Đại công tử……” Giang Tiểu Sơn do dự một chút một câu, “Có câu thuộc hạ nên .”

“Nói.”

“Tiểu công tử lớn lên giống ngài như đúc, khuôn mặt và biểu tình quả thật chính là như một khuôn đúc với ngài……” Giang Tiểu Sơn cẩn thận .

Uông Vĩnh Chiêu thì , “Cái phụ .”

Dứt lời thu nụ , lãnh khốc , “Thì thế nào? Để ngây ở nông thôn , trong phủ sẽ một tiểu công tử khác.”

Nói xong vẫy vẫy tay để Giang Tiểu Sơn lui còn thì tiếp tục suy tư hạ bút trả lời bức thư trong tay.

Giang Tiểu Sơn chỉ đành lủia, đến cửa còn thầm nhủ một câu, “Sao giống đến thế chứ? Đến bộ dạng lạnh mặt cũng giống , quả thật là phụ tử.”

Nói xong nhớ tới vị đại công tử mới thăng chức căn bản khinh thường đứa con trai thì cảm thấy đáng tiếc mà lắc đầu thở dài xa.

Loading...