Lúc chỉ Trương Tiểu Oản mà Uông Hàn thị và Uông Quan Kỳ ở chính vị cũng Uông Vĩnh Chiêu.
Uông Vĩnh Chiêu thoáng qua Trương Tiểu Oản, thoáng qua cha đó mới đầu nhàn nhạt với Trương Tiểu Oản, “Trong nhà nhiều phòng, chờ sáng mai phòng xây xong ngươi dọn tới chính phòng .”
Nói xong lên, cong eo hành lễ với vợ chồng Uông thị, “Hài nhi việc ngoài một chuyến.”
Lúc ngang qua Trương Tiểu Oản còn thoáng qua nàng một cái. Bề ngoài Trương Tiểu Oản cung kính ngoài nhưng trong lòng nở một nụ lạnh. Lúc nàng cũng hành lễ với vợ chồng Uông thị, “Con dâu cáo lui .”
“Từ từ……” Nàng hai bước thì Uông Hàn thị giở giọng hà khắc với nàng, “Ngân lượng ít ?”
Trương Tiểu Oản xoay hành lễ nữa , “Phu quân đưa tới một trăm lượng, quả thật chỉ còn thừa từng , nếu bà bà tin thì con dâu nguyện mang ngài tới cửa hàng ở trấn hỏi chủ các cửa hàng xem tiền bạc xài như thế nào.”
Nói xong nàng ngước mắt lên Uông Hàn thị mỉm . Uông Hàn thị nghĩ nàng dám trả lời như thế nên trong tức khắc hít một , dám tin mà lạnh giọng a một tiếng.
Lúc Uông Quan Kỳ nhíu mày sợ Uông Hàn thị càng quá mức hơn nên xụ mặt với Trương Tiểu Oản , “Một khi như thì xuống .”
Trương Tiểu Oản hành lễ lui , lúc đến cửa thì Tiểu Lão Hổ đợi bên ngoài chạy tới bên nàng, kéo nàng cúi xuống thì thầm, “Vị cữu công tới!”
“Tới ?” Trong lòng Trương Tiểu Oản cả kinh.
“Ông đang gặp ở đằng , bọn họ đang chuyện……” Tiểu Lão Hổ chỉ chỉ ngoài cửa.
Trương Tiểu Oản lập tức kéo tới cạnh cửa, đợi hầu kịp cản thì nàng nhanh nhẹn trốn qua , lôi kéo Tiểu Lão Hổ ngoài cửa. Thấy bóng dáng quen thuộc nhưng già ít của Lưu Nhị Lang, nàng cách vài bước vội hành lễ và cao giọng gọi, “Cữu cữu.”
Lưu Nhị Lang đang chuyện với Uông Vĩnh Chiêu đầu thấy nàng thì đầu tiên là kinh ngạc đó ông bước nhanh đến cẩn thận đánh giá Tiểu Lão Hổ bên cạnh nàng đó thở dài một : “Cuối cùng cũng trở , ngươi ?”
Trương Tiểu Oản trả lời, “Cháu trong núi.”
“Lại là trong núi?” mặt Lưu Nhị Lang lộ vẻ vui. “Vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-114.html.]
Lúc Uông Vĩnh Chiêu cũng tới, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén chằm chằm Trương Tiểu Oản một cái đó đảo mắt với Lưu Nhị Lang, “Mời cữu cữu , cha cháu đang đợi trong phòng.”
“Cữu cữu,” Trương Tiểu Oản quan tâm lúc Uông Vĩnh Chiêu phản ứng gì, nàng dùng tiếng của thôn Ngô Đồng với Lưu Nhị Lang, “Cháu mấy lời với ngài ?”
Lưu Nhị Lang nàng Uông Vĩnh Chiêu, khi Uông Vĩnh Chiêu mở miệng ông , “Hiền chất , và cháu gái vài câu sẽ tới.”
Uông Vĩnh Chiêu thế thì với ông ôm quyền hành lễ và rời . Lúc Trương Tiểu Oản mang theo Lưu Nhị Lang đến hậu viện, đợi Lưu Nhị Lang hỏi nhiều nàng kể từ đầu tới cuối chuyện rời khỏi Uông gia thế nào, trong núi là cho ông .
“Là tiểu lang bướng bỉnh nên mới đuổi khỏi nhà ?” Lưu Nhị Lang xong thì sắc mặt xanh mét, “Ngươi gạt chứ?”
“Tiểu Oản dám!” Trương Tiểu Oản đầu tiên thẳng Lưu Nhị Lang, sắc mặt bình tĩnh, “Nếu như một chữ là giả thì cháu sẽ c.h.ế.t chỗ chôn.”
Nàng bình tĩnh những lời nhưng Lưu Nhị Lang thấy thì khóe mắt giật giật, hồi lâu ông mới mở miệng , “Ta sẽ tự vì ngươi tìm một cái công đạo!”
Nói xong ông nhanh chóng rời , Trương Tiểu Oản vốn định gọi ông nhưng nghĩ nghĩ nàng thôi.
Nàng Lưu Nhị Lang mặc áo lụa, nghĩ tới áo vải thô Uông lão gia và lão thái thái mặc thì phong thủy chuyển đến chỗ nàng .
Người quan thuận buồm xuôi gió của nàng thể vì nàng tranh chút gì . Nếu như thể thì nàng sẽ nghĩ biện pháp khác.
*******
Trương Tiểu Oản vẫn luôn mang theo Tiểu Lão Hổ ở hậu viện. Nàng ôm Tiểu Lão Hổ trong lòng, ở bên tai nhẹ nhàng ngâm nga thanh tâm chú.
Đây là đó nàng cố ý tìm am ni cô, theo sư thái học. Nàng học , niệm trôi chảy nhưng vẫn thường ngâm nga vài câu bên tai Tiểu Lão Hổ, hy vọng thể giúp đỡ tĩnh tâm.
Uông Hoài Thiện vẫn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y lúc cũng chậm rãi thả lỏng. Hắn an tĩnh trong lòng nàng nhắm mắt nhúc nhích. Trương Tiểu Oản ngẫu nhiên liếc một cái, khuôn mặt nhỏ trắng nõn dưỡng qua mùa đông của thì trong lòng
thấy yên .
Chỉ cần ở đây thì nàng gì sợ. Nàng chịu đựng nhiều đau khổ như thế, gì là thể vượt qua.