XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-01-02 07:28:40
Lượt xem: 94

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe hôm qua cô con dâu từ trong núi về nhà bọn họ còn đánh nàng, giống như cứ thế đánh chết, cả đều là máu.

Mà càng khó hơn là bài ca d.a.o mà đám trẻ con ở chợ hát, thật sự còn gì để .

Uông Hàn thị xong lời thì tức đến thở hổn hển, lúc còn ca d.a.o thì bà nén giận hỏi: “Ca d.a.o hát cái gì?”

Thính quản gia trắng mặt dám trả lời.

“Nói.” Uông Hàn thị thấy mặt là màu đen thì đến giọng cũng nhỏ nhiều. Ấy mà bộ dạng ngoan độc nghiến răng nghiến lợi của bà vẫn hề giảm bớt.

“Bài ca d.a.o đó chính là : Uông gia phụ, thật đáng thương, bà bà ác, phu quân độc, sủng diệt thê lý, một nhà ép đến phụ nhân vong.” Thính thúc nhỏ giọng, cong eo mà .

Uông Hàn thị thì mắt tối sầm đến thấy gì. Bà run rẩy chỉ ngón tay về phía một hồi nên lời. Đợi đến khi trấn định mới nhắm mắt gằn từng câu với Thính quản gia, “Đi đem ác phụ mang đến đây.”

*******

Trương Tiểu Oản gọi tới thì vốn mang Tiểu Lão Hổ theo nhưng một hai cùng nàng nên nàng cũng đành để theo.

Hắn thấy đủ nhiều, thêm một chút cũng thế. Lúc cửa Trương Tiểu Oản khuôn mặt vững vàng đến giống một đứa trẻ con của con trai thì trong lòng cảm thấy đau thương nhưng nàng nhanh chóng giấu . Nàng sửa sang đầu tóc của ,

trầm theo Thính quản gia nãy giờ vẫn cúi đầu mà tới nhà chính.

Nàng cửa thấy Uông Hàn thị lạnh lùng, ngoan độc với , “Ta quá xem thường ngươi .”

Trương Tiểu Oản vén áo hành lễ với bà , “Con dâu hiểu ý ngài.”

“Bộ quần áo hôm qua ngươi mặc ?” “Dính m.á.u nên con dâu ném .”

“Ngươi cửa thì ai ném giúp ngươi?” “Con dâu ném ngoài cửa sổ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-117.html.]

“À, xiêm y xuất hiện ở trong sống chỗ đầu thôn chứ?”

“Phải ?” Trương Tiểu Oản cố tình nghiêng đầu như nghĩ gì đó, “Có lẽ là chó hoang ngậm , con dâu cũng rõ.”

 

Lúc Uông Hàn thị nghiên răng ken két, bà chằm chằm Trương Tiểu Oản hồi lâu mới chậm rãi , “Bản lĩnh của ngươi cũng thật lớn.”

Trương Tiểu Oản , chậm rãi với bà , “Nếu ngài tìm thì con dâu cũng chuyện thương lượng với ngài.”

Uông Hàn thị xong thì ha ha tiếng, đến chảy nước mắt. Một lúc lâu mới cầm khăn lau nước mắt , “Ngươi , cũng xem ngươi thể đấu bà bà như .”

Trương Tiểu Oản mỉm vẫn nhanh chậm như cũ , “Ngài cũng lúc con dâu khỏi Uông gia ngài để con dâu cầm khế đất nhà đến nông thôn ở cả đời, chớ về Uông gia khiến ngứa mắt. Con dâu vẫn luôn lời bà bà, dám về khiến ngài và Uông gia ngứa mắt nhưng khế đất và nhà thuộc về con dâu, bà bà hiện giờ nghĩ là con dâu cái gì?”

Nhìn Uông Hàn thị đột nhiên trừng mắt thật lớn, còn sờ cái chén bàn, Trương Tiểu Oản thiện với bà , nhẹ nhàng bâng quơ , “Còn một chuyện bà bà khả năng hiểu, sức lực con dâu trời sinh lớn, kỹ thuật săn thú cũng hơn thợ săn chút đỉnh. Lúc con dâu từng diết mấy con lợn rừng bán cho Dư đồ tể, nếu bà bà đánh mà con dâu né kịp, sức lực lớn cẩn thận ngài thương, ngài xem……”

Uông Hàn thị thu tay, ghế nàng mà tức giận đến run rẩy. Trương Tiểu Oản đến gần một chút, mặt bà khiến Uông Hàn thị dọa đến cả kinh trừng mắt thật lớn. Lúc nàng mới nhẹn nhàng thì thầm với bà , “Nghe nhà chúng đắc tội phú quý nên mới một kiếp nạn . Nếu ngài phòng ở và ruộng đất đều là của ngài nhưng khế nhà và khế đất đều ở trong tay công chính vô tư lên nha môn nộp khế nhà và khế đất lên thì quan lão gia sẽ cảm thấy đang …… Đại…… Nghĩa…… Diệt…… Thân… ?”

Lúc Uông Hàn thị thậm chí nín thở động đậy nàng. Trương Tiểu Oản như gì mà thẳng .

Nàng nhàn nhạt , “Ta khu nhà phía , năm mẫu ruộng nước phía cũng thuộc về , đất cũng hai mẫu. Ngài đưa những thứ cho , hai mẫu tử chúng sẽ tự ở đó và tiến đến quấy rầy ngài và Uông gia. Nếu hai mẫu tử chúng thì cũng sẽ kéo theo cả nhà cùng khổ theo.”

Nói xong nàng nhếch miệng , nghiêng đầu với Uông Hàn thị, “Hơn nữa, nếu cả nhà chúng chẳng may cùng xuống thì vẫn thể tiếp tục hầu hạ ngài……”

Nói xong Trương Tiểu Oản lão phụ thất kinh đến nỗi một câu và nỗi sợ hãi khắc sâu mặt bà cùng với đũng quần ướt sũng thì cũng học bà móc khăn lau khóe miệng. Nàng chút để ý mà thu khăn , nhạt , “Chuyện con dâu thương lượng xong, phiền ngài ngẫm cho báo với con dâu kết quả là .”

Nói xong nàng càng tươi hơn mà bồi thêm, “Nếu bà bà thích thấy con dâu thì ngài sai tới báo với con dâu một tiếng. Hai ngày con dâu sẽ đóng cửa ăn năn, sợ là thỉnh an ngài mỗi ngày .”

Nàng hết lời thì vén áo hành lễ với Uông Hàn thị đó khẽ mỉm dắt tay Tiểu Lão Hổ nãy giờ vẫn yên lặng cửa chính.

Loading...