Màn đêm buông xuống, hai con nàng trở về. Tiểu Lão Hổ ghé đầu vai , cả quãng đường gì.
Về đến nhà Trương Tiểu Oản đặt lên giường thì mới thở dài thật sâu, lôi kéo bàn tay nàng đếm từng ngón tay. Sau khi đếm xong như quyết định mà cắn chặt răng với Trương Tiểu Oản, “Mẫu , về con sẽ ăn ít một chút, mẫu ăn nhiều một chút.”
“Vì ?” Cho dù lúc đêm khuya nhưng ánh trăng nhô cao, trời cũng sáng tỏ đôi phần, trong phòng cũng cần đốt đèn vẫn mơ hồ thấy bóng . Trương Tiểu Oản khuôn mặt
nhỏ của con trai mà , lấy quạt hương bồ quạt gió cho .
“Như lương thực của chúng sẽ ăn lâu hơn chút.” Tiểu Lão Hổ lý mà .
“Cũng cần thế,” Trương Tiểu Oản mỉm nhẹ giọng thương lượng với : “Nếu con đói quá sẽ sức lực. Nếu khác tới bắt nạt thì con sẽ giúp gì.”
Tiểu Lão Hổ thì ngây ngẩn cả . Thật lâu mới thở thật dài, nóc nhà lẩm bẩm , “Tồn tại thật khó mà mẫu .”
Trương Tiểu Oản quạt gió cho , vươn một tay dỗ dành , nhanh chậm ôn hòa , “Không khó, con mẫu đây , mau ngủ .”
Tiểu Lão Hổ “” một tiếng đó chậm rãi ngủ mất. Trương Tiểu Oản chờ ngủ say mới cửa nhẹ nhàng mở cửa vểnh tai những tiếng hoảng loạn truyền đến từ tiền viện. Trong đó còn tiếng nháo thôi khiến nàng nhẹ nhàng nhíu mày.
Chuyện gì thế ? Bọn họ náo loạn gần một canh giờ . Từ khi nàng mang theo Tiểu Lão Hổ về thấy bên động tĩnh, mãi cho tới lúc vẫn ngừng. Chẳng lẽ là tiểu sinh ?
Trương Tiểu Oản nhớ bụng của tiểu , tính ngày thì vẻ như sắp sinh thật……
Lúc sinh con ? Nhà thêm một đứa nhỏ thì sợ là dù Uông Đại lang bản lĩnh thì sợ là tình hình cũng vẫn căng thẳng.
việc chẳng liên quan gì tới con nàng. Nghĩ đến đây Trương Tiểu Oản bật mà lắc lắc đầu, cũng nữa. Nàng xoay đóng cửa, trở về gia phòng gió lùa của Tiểu Lão Hổ mà lên ghế trúc chính nhắm mắt ngủ.
Thế đạo lúc nào mới lên, những công danh lợi lộc của đám nam nhân là tác dụng gì một khi ông trời cho cơm ăn?
*******
Uông gia bên quả thật chuyện lớn xảy . Lúc bà mụ ôm t.h.i t.h.ể một đứa bé trai sơ sinh thì Uông Hàn thị mềm chân phịch xuống ghế dựa. Chờ đến khi hồi thần bà mới nhào qua hung hăng đánh Chung Ngọc Vân lúc đang quỳ ở , kêu , “Cho dù ngươi oán nàng, hận nàng, chấp nhận sự tồn tại của nàng thì cũng chờ nàng sinh con xong hẵng chứ.”
Chung Ngọc Vân đến thở nổi bà đánh như thế thì lập tức hôn mê bất tỉnh.
Uông Vĩnh Chiêu xanh mặt vung tay lên để Giang Tiểu Sơn mang theo bà mụ ngoài, “Tìm một chỗ chôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-122.html.]
Chờ Giang Tiểu Sơn hai bước mới hít sâu một mặt bồi thêm một câu, “Đào hố sâu một chút.”
Nói xong, đợi ngoài mới ghế một lời.
Lúc Uông Quan Kỳ ở ghế . Ông bệnh một thời gian, vì tiểu của con cả sinh con nên ông mới ở nhà chính. Ông đầu qua thấy mặt con trai cả xanh mét thì
ho vài cái mới dùng giọng mỏng nhẹ , “Ngày mai hậu viện một chuyến, đón đứa nhỏ về.”
Uông Vĩnh Chiêu lời thì mím môi, cũng trả lời.
Lúc Uông Hàn thị ngã mặt đất kêu trời đất khiến cảm thấy cực kỳ phiền chán. Hắn với hai bà tử, “Đỡ các nàng xuống……”
Lúc Linh nha đầu hầu hạ trong phòng sinh với Xuân di nương lóc chạy lập tức quỳ gối dập đầu , “Xuân di nương chảy nhiều máu, ngăn . Lão gia, phu nhân, đại công tử, bây giờ?”
“Đại ca, để mời đại phu.” Lúc nhị của Uông Vĩnh Chiêu là Uông Vĩnh An lập tức .
“Đi .” Uông Vĩnh Chiêu mệt mỏi xoa xoa cái trán.
Ngựa trong nhà bán hết để đổi lương thực trở về, trong nhà hiện tại chỉ Vĩnh An là nhanh một chút nên cũng chỉ thể để tới trấn mời đại phu tới.
tuy Uông Vĩnh An dùng tốc độ nhanh nhất đưa đại phu về nhưng Xuân di nương vẫn tắt thở theo đứa con mở mắt của khi đại phu tới.
Ngày hôm , Uông Vĩnh Chiêu mua một tấm quan tài mỏng, đem hạ táng nàng, dặn dò em trai đưa hai mươi cân lương thực qua nhà Xuân di nương, coi như bồi thường.
Lúc tam của Uông Vĩnh Chiêu là Uông Vĩnh Trang tới lấy lương thì Uông Hàn thị cho, còn với , “Lúc mua nàng chúng đưa bạc, sống c.h.ế.t đều là việc của nhà chúng thôi, còn đưa lương tới nhà nàng gì chứ?”
“Mẫu , đây là đại ca .” Uông Vĩnh Trang cũng thật sự phiền chán thu vén còn bắt ngựa của bọn họ đem bán đổi lương thực . Tuy thì chính là đại bất kính và bất hiếu nhưng quả thật khiến cái nhà càng lúc càng hỏng, đến lão nô bộc trong nhà mà bà cũng ngại họ uống nhiều mấy ngụm cháo đuổi . Nếu chuyện mà truyền thì bọn họ còn thế nào đây?
Hắn thật đúng là mặt mà bà . Có điều sắc mặt Uông Vĩnh Trang khó coi thì Uông Hàn thị cho vẫn là cho. Bà cầm chặt chìa khóa phòng lương, xoay đầu thèm .
Uông Vĩnh Trang chỉ đành tìm Uông Vĩnh Chiêu. Uông Vĩnh Chiêu đến chỗ Uông Hàn thị một chuyến cầm chìa khóa lương trở về.
Uông Vĩnh Trang mang theo lương . Uông Hàn Thị một đêm ngủ, đến tóc cũng trải cứ thế ở nhà chính lóc, “Ta còn sống gì chứ? Đến con đẻ của còn , cháu cũng nữa , bằng c.h.ế.t cho xong.”
Uông Vĩnh Chiêu để ý tới bà , chỉ trong gian thư phòng nho nhỏ của , khắp nhà nhét đầy sách đó chuẩn cửa.
Mới bước khỏi thư phòng thì nha Tiểu Thảo chăm sóc biểu tiểu thư vội chạy tới vén áo hành lễ với , “Đại công tử, biểu tiểu thư tỉnh, nàng gặp ngài……”
Uông Vĩnh Chiêu chẳng thèm liếc mắt nàng một cái, chỉ bước qua tới cửa .