Uy h.i.ế.p nàng ? Được thôi, nếu Uông Vĩnh Chiêu bất nhân thì nàng cũng dám bất nghĩa. Nàng sự chuẩn .
“Giấy trắng mực đen?” Uông Vĩnh Chiêu tức giận đến lạnh thôi, ngay đó chìa tay, “Lấy đây.”
Trương Tiểu Oản mắt lạnh , lấy ư? Ngây thơ quá nhỉ?
Uông Vĩnh Chiêu vươn tay thì cũng phụ nhân chỉ vì quát mà sợ. Sau đó thu tay , thoáng qua khuôn mặt lạnh như băng của nàng, nhắm mắt ngay ngắn.
Ở một khắc Trương Tiểu Oản thấy một chút cảm giác thất bại . Nàng đoán nam nhân đại khái hoặc nữ nhân thích chuyện gì ngu xuẩn gì nên đả kích . Trong hai năm nàng cũng ít chứng kiến thủ đoạn ngu xuẩn của hai nữ nhân mà nếu vị di nương mới cũng bớt lo thì nam nhân quả thật sẽ ngày nào yên .
chuyện chẳng liên quan gì tới nàng, nếu Uông Vĩnh Chiêu ở nhà con nàng đền bù thì đó là khả năng. Những việc nên nàng , thể thì dù nàng cũng theo .
Cho dù và Tiểu Lão Hổ lớn lên giống thì đối với mặt, Trương Tiểu Oản vẫn hề chút cảm tình nào. Ưu phiền của gì liên quan tới nàng, mà nàng căn bản sẽ chia sẻ với .
Uông Vĩnh Chiêu cứ ở đó gì, Trương Tiểu Oản cũng căn bản mở miệng. Sau khi vài nàng lên đến cạnh cửa dùng ánh mắt dọa cho mấy đứa em trai, em gái đang ló đầu thăm dò sợ chạy. Sau đó nàng chỗ cũ, cất giọng thiếu kiên nhẫn hỏi, “Đại công tử, sắc trời còn sớm, ngài vẫn nên về .”
Uông Vĩnh Chiêu xong cũng liếc mắt nàng một cái, chỉ duỗi tay cầm chén nước uống hết nhanh chóng rời .
Trương Tiểu Oản cho rằng ôn thần cuối cùng phát tiết xong buồn bực nên . nửa đêm nàng đột ngột cảm thấy trong phòng. Nàng bật dậy, chuẩn cầm gối đầu đập kẻ . Lúc ánh đèn sáng lên, nàng thấy là Uông Vĩnh Chiêu, ném một cái chai cho nàng, nhanh, “Thuốc trị thương.”
Trương Tiểu Oản để ý tới cái chai mà nhanh chóng duỗi tay cầm áo ngoài ở đầu giường mặc đó mới binh tĩnh nọ hỏi, “Đại công tử nửa đêm đến thăm là chuyện gì quan trọng ?”
Uông Vĩnh Chiêu cái cằm nàng sưng lên, nhàn nhạt , “Đưa thuốc.”
“Còn gì ?”
“Thực sự giấy trắng mực đen ?” “Có.”
“Ha hả,” Uông Vĩnh Chiêu khẽ, trong tiếng buồn rầu kiềm chế , “Ta nhiều năm chiến đấu hăng hái sa trường mấy phần quân công, một lòng một chấn hưng gia tộc nhưng luôn vấp chấn, mà hòn đá đó ở bên ngoài mà vẫn ở trong nhà.”
Trương Tiểu Oản lạnh lùng , trong mắt hề d.a.o động. Uông Vĩnh Chiêu than thở xong thì về phía nàng, sắc mặt trầm tĩnh xuống hỏi, “Ngươi chủ ý gì ?”
“Đại công tử tới hỏi chủ ý ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-159.html.]
“Ngươi như thì cũng .”
“Đại công tử, thiên hạ cuộc mua bán nào là thể .”
“Ngươi đổi cái gì?”
“Mấy năm nay giang sơn sẽ đổi đúng ?” Mấy năm nay Trương Tiểu Oản hỏi thăm một ít chuyện bên ngoài, về Uông gia nàng cũng Uông Quan Kỳ bóng gió một chút. Về tình thế mắt trong lòng nàng cũng phán đoán ít nhiều.
Thái Tử hiện tại Thái Tử 12 năm. Một kẻ Thái Tử quá lâu thì tự nhiên sẽ kiên nhẫn.
“Sẽ.” Trong mắt Uông Vĩnh Chiêu vài phần kinh ngạc nhưng đó vẫn gật đầu.
“Uông gia sẽ liên lụy chứ?”
Uông Vĩnh Chiêu hề gì, thẳng Trương Tiểu Oản một lúc lâu, thấy nàng hề trốn tránh thì mới cân nhắc nhẹ nhàng gật đầu.
“Nếu Đại công tử chịu đồng ý với hai việc thì hứa sẽ cho ngài vài chủ ý giúp ngài phân ưu.”
“Nói.”
“Một là, nếu như Uông gia chuyện, nếu gì đó đúng thì mong ngài tiên báo cho chúng một tiếng……” Trương Tiểu Oản bình tĩnh .
“Hử?” Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày.
“Để một nhà chúng trốn kịp.” Trương Tiểu Oản cực kỳ thản nhiên.
Lúc , Uông Vĩnh Chiêu sự to gan lớn mật của nàng chọc cho tự sặc nước miếng mà ho khan. Trương Tiểu Oản lơ sự kinh ngạc của , chỉ tiếp tục điều kiện của , “Hai là, nếu như Uông gia việc, ngày Hoài Thiện sẽ lấy tư cách con cháu của Uông gia để xuất sĩ (dấn con đường quan), đến lúc đó mong Đại công tử giúp đỡ một hai.”
Bại nàng cả nhà sống sót, thành nàng cũng chiếm chỗ , để Uông Hoài Thiện dựa cái bóng của Uông gia mà xuôi gió xuôi nước. Uông Vĩnh Chiêu phụ nhân đầu óc nghĩ gì mà nghiến răng, gì mới .