Lúc Uông Vĩnh Chiêu mới mở miệng hỏi, “Ngươi lấy lá gan từ ?”
Từ lá gan những lời ư? Trương Tiểu Oản lên tiếng mà chỉ nửa cúi đầu.
“Ngươi cho rằng sẽ đồng ý ?” Lần Uông Vĩnh Chiêu cực kỳ bình tĩnh hỏi.
“Không .” Trương Tiểu Oản chút đúng trong giọng , đó nàng ngẩng đầu về phía Uông Vĩnh Chiêu. Lúc Uông Vĩnh Chiêu lộ trầm trong lạnh lẽo, còn chút buồn rầu nào .
Trong lòng Trương Tiểu Oản chợt lạnh nhưng bề ngoài nàng vẫn biểu tình gì mà bình tĩnh .
“Xem trong lòng ngươi Uông gia.” “Trong lòng Uông gia cũng .” Cũng như cả thôi.
Nghe Uông Vĩnh Chiêu khẽ tiếng, khóe miệng nhếch lên, “Cái đồ phụ nhân nhà ngươi quả nhiên bất phàm.”
“Bất phàm đến mức Đại công tử đặc biệt tới lừa ?” Trong lòng Trương Tiểu Oản đại khái tính toán, lúc nàng nặng nề thờ dài đáy lòng. Nàng vẫn quá xem trọng chính , tự xưng là tầm mắt cao hơn khác, nghĩ sâu hơn khác đồng thời thể nắm nhược điểm của khác……
Biểu hiện của nàng mặt Uông Vĩnh Chiêu vẫn cao ngạo bởi vì chỉ cần khác thường chút là yếu đuối, mà Uông Vĩnh Chiêu sợ là sớm hiểu rõ lòng nàng.
“Nếu như thế thì ai mà đoán ý tứ trong lòng ngươi chứ?” Uông Vĩnh Chiêu khẽ lên tiếng. Mẹ là dạng gì nếu còn rõ thì ở lúc gia đình khốn khó, còn hành động khi thăng lên nhị phẩm khiến đại khái hiểu rõ trong lòng. Chẳng qua Trương thị vững vàng trong tòa nhà ở nông thôn là dựa cái gì khiến ương ngạnh của phái tới gây phiền toái cho nàng.
“Lấy đồ đây,” Uông Vĩnh Chiêu nhắm mắt, nhẹ thở phào, “Như thế ngươi sẽ an ở nơi , nếu ngã ngựa thì sẽ tự phái tới đưa một nhà các ngươi thoát khỏi nguy hiểm.”
Trương Tiểu Oản cũng kinh ngạc, thể tưởng tượng mà Uông Vĩnh Chiêu.
“A,” Uông Vĩnh Chiêu đôi mắt ngây của nàng thì đột nhiên tiếng, “ theo như lời ngươi thì thiên hạ cuộc mua bán nào nổi, nếu Uông gia chúng gặp chuyện thì ngày sợ là còn dựa đứa nhỏ nối dõi tông đường.”
Dứt lời, vươn tay, “Lấy đến đây .” Ánh mắt Trương Tiểu Oản lúc lạnh nhạt hề cảm xúc.
Trương Tiểu Oản đánh giá một hồi dậy đến một gian phòng khác để đồ lặt vặt. Nàng lấy một cái hộp từ một góc xó xỉnh đem tờ giấy Uông Hàn thị lấy . Lúc đưa đến tay Uông Vĩnh Chiêu nàng hỏi nhiều một câu, “Hẳn là Đại công tử biện pháp?”
“Muốn ?” Uông Vĩnh Chiêu mở tờ giấu , nhanh chóng một lượt.
Trương Tiểu Oản gì.
“Nói cho ngươi cũng ,” Uông Vĩnh Chiêu ngước mắt nàng, “Thân thể bà nên sẽ đưa bà tới chỗ thần y ở ngoại thành chữa trị, chắc dăm ba năm cũng về .” “Vì Đại công tử tới đây?” Trương Tiểu Oản hỏi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-160.html.]
“Như lời ngươi , trong kinh sắp chuyện lớn.” Uông Vĩnh Chiêu vươn tay, châm tờ giấy ngọn đèn dầu, đợi nó cháy lên ánh lửa bùng cháy bình tĩnh , “Mà Uông gia chúng vẫn cẩn thận chặt chẽ mới . Ngươi trở về kinh thành cũng đúng, ai tiếp theo Uông gia sẽ như thế nào.”
Trương Tiểu Oản nhíu mày, ở mép giường .
“Ngươi là con dâu của Uông gia, theo như lời ngươi thì ngươi danh hiếu thuận, hưu ngươi . Ngày nếu họa mà trốn thì sẽ tự phái đưa ngươi và đứa nhỏ khỏi kinh. nếu họa diệt môn thì ngươi cũng cùng Uông gia một đường. Có một việc trong lòng ngươi tự tính .”
Nói xong, Uông Vĩnh Chiêu lên tiếng nữa mà chậm chạp đợi Trương Tiểu Oản trả lời. Trương Tiểu Oản cân nhắc một lúc lâu mới mở miệng , “Mời Đại công tử .”
“Tịnh di nương là do Thượng Quan gia đưa cho , ngày hôm nàng đẻ non.”
“Đại công tử nén bi thương.”
Uông Vĩnh Chiêu nhẹ lắc lắc, nhàn nhạt , “Chẳng gì bi thương, nàng đẻ non.”
Trương Tiểu Oản ngước mắt . Khuôn mặt Uông Vĩnh Chiêu trầm tĩnh, giống bộ dáng tức giận ban ngày. Biểu tình của lúc bình tĩnh, lòng sâu đến mức đáy lòng Trương Tiểu Oản ngừng lạnh lẽo.
“Ý Đại công tử là?”
“Nàng thai.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt , “Ta đưa gia mẫu khỏi kinh nhưng thể tống nàng cửa. Chỉ thể nhốt nàng ở nội trạch, hiện tại hậu trạch cũng để nàng quản gia. nếu một ngày tình thế đối với bất lợi thì cần ngươi trấn trạch. Lúc đó ngươi phép thoái thác, cũng theo lời dặn.”
“Biết, nhưng đại công tử cũng hiểu, chỉ nhất thời theo ngài để ngài lợi dụng nhưng thể theo một đời. Ta và ngài đại khái cũng cũng chỉ chút lui tới thôi.” Trương Tiểu Oản nhẹ hếch cằm.
“A, cũng ngươi quản hậu trạch của Uông gia một đời . Nói đến cũng thật là hoang đường, thế nhưng cũng tùy ý để ngươi nhẹ nhàng tránh ở nông thôn ……” Uông Vĩnh Chiêu đến đây thì kỳ quái mà .
“Những việc nên vì Uông gia thì đều .” Trương Tiểu Oản cũng nhàn nhạt . Những gì nàng xác thật đều vì Uông gia. Một nữ nhân như nàng bao nhiêu ơn huệ của Uông gia thì đều trả . Nàng cũng ý nghĩ là con dâu Uông gia thì quỷ Uông gia nên tự nhiên cũng chỉ thể tới đó.
Nàng bủn xỉn, nhưng cũng yêu cầu quá nhiều.
Cùng Uông gia nàng cũng chỉ thế thôi. Sau một trận náo loạn đêm nay càng khiến nàng coi Uông gia và nam nhân như hồng thủy mãnh thú.
Nàng vì tồn tại, vì cả nhà già trẻ đủ mệt mỏi nên cũng sẽ tùy ý để mặc Uông gia gì thì . Bề ngoài nàng kính cẩn theo, khom lưng uốn gối với triều đại nhưng trong xương tủy của nàng vẫn là một hiện đại thức thời, hà khắc bản và thích chiếm lợi.