XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 164

Cập nhật lúc: 2025-01-03 08:39:47
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc xem như việc Trương Tiểu Oản vì Uông gia vất vả hết. Trong thời gian ngắn mặt, ít nhất quá tết năm nay nàng sẽ cần lo lắng nên chạy trốn , gánh nặng trong lòng cũng coi như tạm thời vơi một chút.

hiện tại tình thế còn quá định, cũng ngày thể xảy chuyện gì . Nàng tạm thời để Tiểu Bảo và Tiểu Đệ ngoài tìm cửa hàng.

Hiện tại tiền thuốc của Mạnh kỳ thật cũng ít, nhưng cũng may Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ đều là chăm chỉ. Ngày mùa đông hai thường ngoài bắt cá hoặc trong núi săn thú vì thế thức ăn trong nhà cũng quá lo.

Chỉ là bên ngoài trời giá rét, Trương Tiểu Oản cũng bọn họ thường xuyên ngoài. hai em cần mẫn quen, để bọn họ ở nhà nghỉ ngơi thì bọn họ chỉ thể xổm ở nhà chính, cào đầu ngơ ngẩn , đó thở ngắn than dài.

Trương Tiểu Oản thấy thì kiên nhẫn cầm đòn gánh đánh cho mỗi đứa một cái , “Đi ngoài bắt cá với bắt thỏ của các ngươi nhanh, đừng ở nhà nữa khiến thêm phiền……”

Hai em thấy thế thì vui, tìm sọt tìm cung tiễn, đó ngây ngô một một chạy nhanh như chớp. Triệu Quốc Đào ở lưng bọn họ cứ “Ai da, ai da” mà dậm chân, lớn tiếng hô lên với hai , “Chạy chậm một chút, đừng ngã, quần áo nhớ kéo kín nhé, chân đừng để dính ướt sẽ lạnh đó.”

Nhìn bộ dáng nàng ồn ào nhắc nhở, mặc kệ xa vẫn nghiêm túc thì Tiểu Muội lắc đầu thở dài đóng cửa lớn . Sau đó nàng đầu than thở với Trương Tiểu Oản, “Muội còn tưởng cưới một vị tẩu tẩu khôn khéo nhưng cướp về, hóa là kẻ ngốc giống đại ca.”

Triệu Quế Đào thấy thì đầu ôn tồn giải thích với tiểu cô nhà , “Nói nhiều hai câu cũng mà, như thế bọn họ sẽ ghi tạc trong lòng……”

đó là trong trường hợp bọn họ thấy chứ……” Tiểu Muội một tay đỡ nàng trong, miệng hì hì , “Ta xem tẩu suốt ngày nhọc lòng nọ, còn bằng cùng luyện chữ……”

Trương Tiểu Oản theo phía các nàng, thấy Tiểu Muội tính kế cả chị dâu thì nhịn . Đứa nhỏ nhân lúc chị dâu ở đó mà trộm lười đây mà, cơ linh thật sự.

*******

Mà bên Uông Hoài Thiện đón Mạnh về nhà thì ngày lành lập tức ít . Mỗi ngày từ học đường về nhà nếu của nhớ tới cái gì thì sẽ lập tức gọi tới hỏi hại tìm con ngựa nhỏ của chơi một lúc cũng .

Hiện tại việc học của Uông Hoài Thiện vẫn nhiều. Sáng dậy luyện chữ đủ hai từ, đó tấn một nén hương, còn luyện kiếm nửa canh giờ. Sau đó sẽ ăn sáng học đường.

Đến tối cũng bổ sung việc học, một ngày quả thực là mệt mỏi. Thường lúc ngoài thư phòng thì cho dù bà ngoại đút cho ăn trứng bao đồ ăn thì cũng đều nhắm mắt. Đến giường sẽ lập tức ngủ như chết, đến giày cũng cởi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-164.html.]

Cứ thế qua mấy ngày Lưu Tam Nương ở mặt Trương Tiểu Oản lau nước mắt ca thán. Trương Tiểu Oản nghĩ nghĩ vẫn tìm Mạnh chuyện một chút.

Mạnh thức dậy muộn, cũng hiện tại Uông Hoài Thiện gà gáy lên luyện kiếm và tấn, khi học về còn học ở thư phòng nửa canh giờ nữa. Nghe Trương Tiểu Oản xong ông cảm thán đứa nhỏ cần cù nên cũng đồng ý bỏ nửa canh giờ học ở thư phòng buổi tối.

“Từ từ cũng , đời hiếm việc gì thể một bước lên trời,” đối với sự cảm thán của Mạnh Trương Tiểu Oản mỉm , nhanh chậm mà , “Nói đến cũng vì lòng tham, hy vọng văn võ song nên mới bắt học nhiều như . cũng thế đạo gian nan, chỉ cầu tương lai thể tự bảo hộ bản .”

Tự bản lĩnh võ nghệ mới thể cứu chính , thế con nàng mới sống và sống lâu. Cho nên dù sẽ chậm trễ việc học hành của nhưng nàng vẫn luyện một võ nghệ lợi hại.

Mạnh nghĩ nghĩ thì cũng sáng tỏ ý Trương Tiểu Oản. Ông gật đầu đồng ý, “Ta , là lỗ mãng.”

“Tiên sinh khách khí.” Trương Tiểu Oản xong ý thì mỉm cáo lui.

Ngày hôm từ học đường về Mạnh với Uông Hoài Thiện thì hỏi chuyện ngày thường nuôi dạy thế nào.

Uông Hoài Thiện Trương Tiểu Oản dặn dò, ở nhà bất kể dính nàng bao nhiêu, bất kể luôn ở bên cạnh nàng thế nào, thì ở bên ngoài cũng thể nhắc tới nàng một chữ, đặc biệt là những lời hai con với . Cho nên dù là Mạnh hỏi thì Tiểu Lão Hổ cũng chút khó xử.

Hắn nghĩ nghĩ đó mới với Mạnh , “Mẫu dạy con là ở học đường lời Mạnh , tôn kính chủ nhà như Đao thúc, một kính yêu lo liệu trong nhà như Đao thẩm và yêu quý Đại Bảo . Bởi vì còn nhỏ yếu nên cần bảo vệ và đối xử với thì mới thể lớn lên. Trước con hiểu nhưng khi học với , nghĩ tới những lời ngài tôn sư trọng đạo, tôn lão ái ấu thì con mới nghĩ hóa chính là như thế.”

Mạnh xong thì gật gật đầu, ánh mắt vui mừng mà Uông Hoài Thiện.

Thấy cũng hỏi nhiều nữa Uông Hoài Thiện liền vái chào tiếp, “Nhiều năm qua mẫu nuôi nấng con dễ. Khi con còn nhỏ hiểu gì hết, cho rằng đều yêu quý và những thứ thích đều là của . Nếu những thứ đó đều là của con thì lấy cũng hẳn là sai. đó gặp thiệt thòi, giáo huấn, mà lúc đó tới nên chính là mẫu dạy cho con nhiều để con chờ tới dạy con nhiều hơn.”

Cùng Mạnh chuyện xong trở về, đêm đó lúc ngủ Uông Hoài Thiện bảo Trương Tiểu Oản chờ ngủ hẵng về phòng. Lúc chuẩn , hỏi Trương Tiểu Oản, “Mẫu , khi đó nếu vì con hiểu chuyện mà đánh chết, ngài kịp cứu con thì ngài sẽ ?”

Trương Tiểu Oản bộ nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu mới , “Nếu thực sự khi đó thì sợ là sẽ thương tâm mà chết.”

Sau đó nàng thấp giọng dỗ , “Cho nên vì mẫu con sống lâu trăm tuổi. Con sống lâu hơn mẫu , còn tự che chở cho , đừng cùng khác lấy cứng đối cứng, con hiểu ?”

“Con hiểu, mẫu , con sẽ sống thật lâu dài, trở nên nổi bật để ngài lụng vất vả, vui vẻ hưởng phúc.” Uông Hoài Thiện cầm lấy tay đặt lên bụng đó nhắm mắt đảm bảo với nàng và với bản nữa, “Mẫu cứ chờ xem, Tiểu Lão Hổ của ngài, Hoài Thiện của ngài sẽ cho ngài những ngày nhất.”

Trương Tiểu Oản thì nhẹ, đến nước mắt cũng ướt mi. Nói thì nếu lúc đó còn nữa nàng hẳn là sẽ thương tâm đến chết. đó nàng sẽ g.i.ế.c hết những liên quan.

Loading...