XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-01-03 13:26:21
Lượt xem: 95

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Uông Vĩnh Chiêu nàng, trong ánh mắt tức giận dâng lên. cảm xúc đó biến mất cũng nhanh, Trương Tiểu Oản với bên cạnh, “Thêm cơm.”

Có nha bước nhanh lên, thêm cơm bưng tới.

“Các ngươi xuống .” Uông Vĩnh Chiêu một câu , khuôn mặt bình tĩnh.

Hắn đang thăm dò thái độ của nàng ư? Trương Tiểu Oản nhớ tới lời Thính quản gia lấy nhu thắng cương mà bất đắc dĩ khổ trong lòng. Nàng cũng nhu, kính cẩn theo. nhiều năm nay nàng giả vờ kính cẩn theo, chỉ cần ngày qua một chút thì giả vờ cũng chẳng .

thực tế là vài thời điểm nếu nàng cứng rắn thì chỉ thể mềm yếu để kẻ khác khinh thường.

Nếu nàng kiên định thì ai chống lưng cho nàng, ai bảo vệ con họ an . Nếu thế bọn họ sớm còn, gì còn đợi tới lúc lấy nhu thắng cương.

Trương Tiểu Oản tự giễu mà nhếch khóe miệng , ăn xong bát cơm thứ hai. Uông Vĩnh Chiêu cũng nhanh chậm mà ăn xong cơm và bắt bẻ, “Ăn cơm chuyện, ngươi chính là phạm điều .”

“Công tử hỏi chuyện thì cũng dám đáp.” Trương Tiểu Oản , bình tĩnhnói.

Uông Vĩnh Chiêu lộ ý trong mắt , “Ngươi cái gì gọi là dịu ngoan ?”

Trương Tiểu Oản im lặng rũ mắt.

“Ngươi gọi Hoài Thiện trở về , khảo thí sẽ tham gia.” “Đại công tử, mong ngài thứ tội nhưng một lời hỏi ngài……” “Nói.”

“Vì bỗng nhiên nhớ tới Hoài Thiện?”

“A, cũng là con , gì mà bỗng nhiên chứ?” Uông Vĩnh Chiêu khẽ lên, bộ mặt như vẽ, bên miệng là ý Trương Tiểu Oản , “Ngươi tình hình thực tế thì cũng . Không ngươi trông cậy thăng chức nhanh ? Hiện nay thời cơ của các ngươi tới, Tĩnh thế tử thấy thiên tư thông minh nên gặp . Ngày ngài sẽ nhận môn đồ cũng chừng.”

“Tĩnh Thế Tử ?” Trong lòng Trương Tiểu Oản ngừng run lên, sắc mặt cũng dần dần trắng bệch, “Trung Vương Thế Tử ư?”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu nâng chung nóng trong tay lên uống một ngụm.

“Đại công tử, chuyện gì thì ngài một cho xong .” Trương Tiểu Oản sầu thảm mà .

“Trương thị, ngươi ngươi gả cho ai ?” “Biết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-172.html.]

“Ngươi ,” Uông Vĩnh Chiêu lạnh mặt , “Vậy đừng nghĩ thể nương bóng Uông gia, nhưng thoát ly dính dáng gì.”

“Là phụ nhân lúc lời to gan lớn mật khiến Đại công tử mạo phạm ?” Trương Tiểu Oản duỗi tay trong tay áo, nắm chặt lòng bàn tay để run lên.

Uông Vĩnh Chiêu gì mà chỉ nhếch khóe miệng nhạt , “Phụ nhân ngu ngốc tự cho là thông minh.”

Hắn nhẹ nhàng bâng quơ xong thì tiếp tục, “Để trở về trong vòng bảy ngày, cùng tới Thế Tử phủ. Tốt nhất ngươi để về gấp trong mấy ngày , nếu đừng tưởng Trương gia các ngươi ở xa mà túm các ngươi về.”

“Đại công tử …… Chúng ở chỗ nào ?” Trương Tiểu Oản nuốt nuốt nước miếng, lúc đôi mắt nàng ngước lên nổi, trong lòng là một mảnh kinh hãi.

“Ta ,” Uông Vĩnh Chiêu đan tay , nhéo nhéo khớp xương khiến chúng lách cách rung động. Sau một hồi mới chậm rãi , “ cữu cữu của ngươi . Hiện tại ông là thủ hạ của , nếu để ông tới đón một nhà các ngươi thì chính là quá thỏa đáng.”

Trương Tiểu Oản nhắm mắt, nhịn nhịn nhưng vẫn chảy nước mắt. Nàng đỡ ghế, quỳ xuống mặt Uông Vĩnh Chiêu , “Cầu ngài tha thứ cho vọng ngôn với ngài.”

Từ lâu nàng nên sớm b.ắ.n mũi tên chứ chờ tới hôm nay Uông Vĩnh Chiêu tới tính sổ. Đi thế đạo nhiều năm như nhưng nàng vẫn ngây thơ đến buồn . Nàng cho rằng dựa lực của bản thể ngăn cơn sóng dữ, cho rằng dựa thanh danh là thể nhiều ít chấn áp Uông gia. Nàng cũng cho rằng chỉ cần nàng cố gắng thì thể hoặc nhiều hoặc ít đối kháng với thế đạo ……

nàng quên cường quyền thì nàng tính là gì?

“Ngươi thì , lên .” Uông Vĩnh Chiêu Trương Tiểu Oản, “Về lời gì thì nhất là nghĩ cho kỹ. Ngươi là ai, là ai, suy nghĩ cẩn thận hẵng .”

Dứt lời cái ly bàn trầm tư một hồi mới đạm nhiên , “Dẫn về , Trung Vương Thế Tử Phi gặp . Lần đẩy sóng dữ mà là do ngươi tìm giúp cho con một vị quá giỏi.”

“Mong Đại công tử giảng cụ thể.” Trương Tiểu Oản đỡ ghế lên, nước mắt vẫn dứt, mặt là một mảnh buồn bã.

“Mạnh tử của đế sư của tiên đế, ông vẫn luôn ẩn trong dân gian. Thế Tử vốn tìm ông , xem ông bản lĩnh dạy dỗ tiểu công tử nhà . Vốn dĩ việc tìm cho tiểu công tử cũng hẳn cứ là ông nhưng Thế Tử vì chuyện mà sờ soạng mẫu tử các ngươi,” Uông Vĩnh Chiêu đến đây thì trào phúng mà hai tiếng, “Ngươi đúng là suốt ngày đánh nhạn cuối cùng nhạn mổ mắt. Ngươi dạy một đứa nhỏ bất phàm, tránh xa tổ phụ và phụ , ai ngờ ngày thể sống sót mà thi triển bản lĩnh còn phụ thuộc phụ đây.”

Nói đến đây cũng xong những gì cần với phụ nhân . Lúc phất phất tay với Trương Tiểu Oản, “Cơm cũng ăn xong , ngươi về thôn nông phụ của ngươi , bảo đứa nhỏ vài ngày nữa tới gặp .”

Nàng lẽ thể ở nội trạch dọa sợ mấy nô tài hiểu việc đời nhưng nhất nàng hiểu ở Uông gia thì theo mới là đạo vợ của nàng.

Hắn mới là cái gì là cái đó còn nàng chẳng qua chỉ là một phụ nhân thô tục ngu ngốc mà thôi.

Loading...