Bộ dáng nghiêng đầu của mang theo vài phần thiên chân. Nói xong còn với Uông Vĩnh Chiêu.
“Chính ngươi ?” Uông Vĩnh Chiêu liếc một cái, nâng chén nhẹ nhấp một ngụm, chút để ý hỏi.
“Có một chút,” Uông Hoài Thiện nhún vai, khuôn mặt nhỏ cũng tươi như lúc mới đến, “ mẫu ngài nhiều bản lĩnh thể dạy , thể cho nhiều điều. Về ngài cũng thể giúp quan lớn. Ta nghĩ tới nghĩ lui thấy đây cũng là chuyện . Hơn nữa cũng nhi tử thì cung kính với ngươi , thế mới học sinh của ông .”
Mẹ loại giống cha quả là thể lừa gạt, nhất dịnh dựa theo bản tính mà chút lời lọt thì mới thể tin tưởng một chút.
vĩnh viễn đừng nghĩ rằng sẽ tin tưởng khác bởi vì loại giống cha cực kỳ am hiểu nhẫn nại. Hắn đạp kẻ nào chân thì kẻ đó đừng hòng ngoi lên đầu , nếu sớm muộn cũng sẽ thu thập hết.
Uông Vĩnh Chiêu những lời đứa nhỏ thì ngay vẫn là đứa nhỏ bướng bỉnh , trong lòng cũng mất chút cảnh giác. Lúc nghiêm mặt , “Vậy thì , hôm nay thấy ngươi cũng coi như lễ, ngày cũng như thế. Ta mang ngươi ngoài gặp thì vạn phát thất lễ, hiểu ?”
“Đã , ngài yên tâm.” Uông Hoài Thiện chắp tay với , “Ta theo học học vấn thì cũng nhiều điều đúng, mong ngài nhiều thông cảm cho lúc tuổi nhỏ hiểu chuyện.”
“Những lời là do dạy ngươi ?” “Là do hài nhi tự nghĩ .”
“Hử?”
“Được , là do .” Uông Hoài Thiện chán nản thở dài, gãi gãi đầu , “Ngài thấy thì cũng đừng vạch trần .”
“Về thể tái phạm, cũng thể chuyện với bằng giọng điệu đó. Nếu theo học lễ phép thì chân chính hiểu lễ.” Uông Vĩnh Chiêu lạnh băng mà thẳng Uông Hoài Thiện .
Dưới ánh mắt của Uông Hoài Thiện rụt rụt vai, gật đầu nhỏ giọng đáp lời: “Vâng.”
Lúc Uông Vĩnh Chiêu mới chút lòng mà nhẹ gật đầu, ánh mắt cũng lạnh như sương nữa.
Chờ đến giờ ngọ, Uông Vĩnh Chiêu dùng cơm trưa với Uông Hoài Thiện, thấy ăn , ăn uống coi như văn nhã thì mới lòng hơn một chút.
Cơm trưa ăn xong thấy quần áo khéo léo nên Uông Vĩnh Chiêu cũng cho quần áo cho mà lập tức mang theo cưỡi ngựa đến phủ Thế Tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-175.html.]
*******
Đến tối Uông Hoài Thiện vẫn về, mặt trời xuống núi, đêm lạnh xuống. Trương Tiểu Oản ở cửa thôn chờ về cũng đành chậm rãi trở về. Đến trong nhà nàng thấy canh gà bếp tỏa hương bốn phía.
Nàng cảm thấy chút lạnh vì thế bắc thêm một nồi nước ở lò bên cạnh. Sau khi uống hai chén nước sôi để nguội nàng mới thấy thể hơn một chút. Để tránh bản suy nghĩ quá nhiều chịu nên nàng thắp đèn.
Nàng đốt đèn ở tiền viện và hậu viện, thậm chí bắc thang treo đèn lên. Cứ thế leo tới leo lui, phí sức thật lớn mới đốt xong đèn trong nhà.
Nhìn những ngọn đèn dù trong lòng nàng vẫn lạnh nhưng bề ngoài xem vẫn mạnh hơn một chút. Chờ đến giờ Hợi, lúc nàng đang thêu thùa may vá thì tiếng vó ngựa. Nàng đột nhiên lên, cầm lấy đèn lồng đặt mặt, chạy vội mở cửa chạy nhanh về phía .
Đã trở ? Con trai của nàng trở ? Trương Tiểu Oản bước nhanh về phía , tim đập đến sắp nhảy khỏi ngực.
Tiếng vó ngựa gần hơn, nàng thật sự tiếng vang. Lúc tay nàng đặt ngực, khom lưng thở hổn hển. Sau khi hít vài thật sâu nàng mới khôi phục thong dong ngày thường, khóe miệng chứa nụ , tay cầm đèn lồng ở giao lộ chờ đứa nhỏ của về nhà.
Cách thật xa Uông Hoài Thiện thấy ánh đèn lồng, còn cách vài chục trượng lớn tiếng vui mừng gọi, “Mẫu , mẫu , con về , ngài chờ sốt ruột ?”
Nói xong mạnh mẽ quất roi để tiểu Hắc chạy càng nhanh hơn. Không đến nửa khắc chạy tới mặt nàng, tay thít chặt cổ tiểu Hắc để dừng . Mắt Trương Tiểu Oản bên hắc hắc , “Mẫu lên để tiểu Hắc đưa chúng về nhà.”
Trương Tiểu Oản do dự mà vươn tay nắm lấy tay nhảy lên ngựa phía .
Lúc cách nhà còn xa nữa, tiểu Hắc thông linh tính nên bước càng nhanh hơn, một hồi bọn họ về tới nhà.
Vừa đến nhà Trương Tiểu Oản mang theo Uông Hoài Thiện xuống ngựa. Uông Hoài Thiện xoay đóng cửa lớn đó tươi mặt còn nữa. Hắn bước đến chỗ Trương Tiểu Oản đang đợi đó quỳ xuôgns mặt nàng, vùi mặt đầu gối nàng.
“Sao…… Làm ?” Trương Tiểu Oản đột nhiên rùng một cái, lời cũng lắp bắp.
“Không, việc gì,” Uông Hoài Thiện lúc vội ngẩng đầu, còn nhỏ nhưng trong ánh mắt là một mảnh mệt mỏi, “Con chỉ mệt thôi, mẫu , dập đầu cũng mệt, cũng mệt, mẫu ôm con một cái thì .”