Nhìn vẻ mặt tươi của , Trương Tiểu Oản mái hiên của nhà chính mỉm hỏi, “Đã ăn cơm ?”
“Còn .” Giang Tiểu Sơn vò đầu, đầu Đại công tử vẫn dừng phía Trương Tiểu Oản hắc hắc , “Đây là Đại công tử ngài tìm thuốc thoa tay, thật sự linh nghiệm, chỉ bôi nửa tháng thì tay sẽ, sẽ……”
“Sẽ ?” Trương Tiểu Oản tiến lên đón lấy đồ trong tay hỏi.
“Chính là da thịt non mịn.” Giang Tiểu Sơn nhỏ giọng xong thì cúi thấp đầu.
Trương Tiểu Oản một cái đó hành lễ với phía , “Đại công tử.”
“Ừ.”
“Đại công tử dùng bữa tối ?” Trương Tiểu Oản mỉm hỏi. Nụ Giang Tiểu Sơn tự nhận là chút quan tâm vui sướng.
“Chưa.”
“Vậy cùng ăn luôn nhé?” Trương Tiểu Oản ôn hòa , ánh mắt nàng cũng nhu hòa đón ánh mắt Uông Vĩnh Chiêu , tránh lui, cực kỳ bình tĩnh.
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu liếc nàng một cái đó chính phòng.
Sau bữa tối Uông Vĩnh Chiêu mà lệnh cho Giang Tiểu Sơn nấu nước mang . Hắn với Trương Tiểu Oản ở trong viện một tia sáng hoàng hôn cuối cùng biến mất nơi chân trời. Chờ đến đêm tối buông xuống Uông Vĩnh Chiêu mới , “Đốt đèn.”
Giang Tiểu Sơn ở phía lập tức đốt sáng đèn của nhà và ngoài cửa. Uông Vĩnh Chiêu ngẩng đầu trung, lúc thấy ngôi nên nghiêng đầu tìm lời với phụ nhân , “Đợi đến ngày nghỉ tắm gội là sẽ về nhà.”
“A?” lúc Trương Tiểu Oản đang bầu trời, lời thì đầu tiên ngơ ngác nghiêng về phía .
Uông Vĩnh Chiêu thấy bộ dáng ngây ngốc chút đáng yêu khó của nàng thì cũng hòa hoãn biểu tình mặt, ngữ khí cũng ôn hòa hơn, “Qua mấy ngày nữa Hoài Thiện sẽ thể về nhà
thăm ngươi. Thế tử từ nay cứ nửa tháng là thể về nhà vấn an ngươi một .”
“Cái…… Cái gì?” Trương Tiểu Oản thật sự thấy thư từ gì, miệng nàng lúc nhịn lắp bắp. Nếu Uông Vĩnh Chiêu bình thường thích đùa thì nàng còn cho rằng đang dỗ dành nàng.
“Qua mấy ngày nữa thể về nhà.” Uông Vĩnh Chiêu xong thì cho rằng sẽ thấy biểu tình mừng rỡ như điên của nàng nhưng đợi một lúc chỉ thấy nàng chậm rãi trầm xuống, gương mặt bình tĩnh gợn sóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-179.html.]
“Sao nào? Hắn thể trở về thăm ngươi mà ngươi vui ?” Ánh mắt Uông Vĩnh Chiêu dần lạnh xuống.
“Không,” Trương Tiểu Oản ở ghế, chậm rãi lắc lắc đầu, “Quá vui nên vui nổi nữa.”
Nói xong nàng xoay lưng về phía Uông Vĩnh Chiêu, lấy khăn trong tay áo cẩn thận lau nước mắt.
Uông Vĩnh Chiêu thấy thì thu ánh mắt, miệng đạm mạc , “Có gì mà .”
Trương Tiểu Oản thì thể cứng đờ, Uông Vĩnh Chiêu liếc mắt thấy, trong lòng nhịn buồn . Phụ nhân tính tình ngoan cố thật, đến cũng thích . Ngẫm thì tính tình đứa nhỏ cũng ba bốn phần giống nàng bằng gàn bướng hồ đồ một hai chịu cận với cha như thế chứ.
*******
Biết ngày Uông Hoài Thiện sẽ về nên sáng sớm hôm Trương Tiểu Oản dậy thật sớm, chuẩn g.i.ế.c gà nấu canh và bánh nướng áp chảo.
Liễu Lục và Liễu Hồng cũng dậy thật sớm giúp nàng.
Tối hôm qua Trương Tiểu Oản với bọn họ là hôm nay trong nhà việc, ngoài vẩy nước quét nhà thì cần các nàng đụng tay. giờ các nàng coi lời nàng như gió thổi bên tai, cứ thế tranh nhóm lửa, tranh bồn đựng bột khiến nàng nhịn trầm mặt , “Đi ngoài hết cho .”
Nàng nhẹ nặng nhưng mỗi chữ đều mang theo mệnh lệnh. Cái khiến hai tiểu nha đầu cứng đờ, hai mặt một cái đó chậm rãi lui đến cạnh cửa.
“Các ngươi nơi ai mới là phu nhân, ai mới là gì thì là cái đó.” Thấy các nàng đến cạnh cửa, Trương Tiểu Oản cũng theo các nàng tới cạnh cửa đó nhàn nhạt một chút , “Nếu ai chịu lời thì sẽ bán kẻ đó , ?”
Liễu Lục và Liễu Hồng đồng thời thất thanh “A” một tiếng, thể tưởng tượng mà vị phu nhân Tổng Binh tối qua còn hiền lành dễ .
“Tốt nhất là điều cho . Phải rằng Đại công tử đưa khế ước bán của các ngươi cho , nếu bán hai nha lời thì chẳng ai gì .” Trương Tiểu Oản xong thoáng qua hai , thấy trong mắt bọn họ kinh ngạc thì cũng uy h.i.ế.p nữa mà chỉ , “Được , hiện giờ việc của các ngươi , nếu thì thể về phòng ngủ bù.”
Nói xong nàng khép hờ cửa nhà bếp, lo chuyện ngoài cửa nữa mà chuyên tâm việc của .
Lúc nàng mới nấu xong canh gà bếp, mặt trời cũng mới dâng lên thì thấy một loạt tiếng vó ngựa truyền tới.
Trương Tiểu Oản lắng tai thì thấy tiếng vó ngựa cuồng loạn chạy vội. Nàng hẳn sai nên nàng lập tức bước nhanh về phía cửa lớn. Vừa mở cửa , đến nửa khắc thì thấy thiếu niên khoác ánh sáng buổi sớm mang theo hào quang vạn trượng chạy về phía ……
“Mẫu , mẫu ……” Uông Hoài Thiện cưỡi tiểu Hắc, từ xa thấy . Hắn thể chờ thêm một khắc mà nhảy lên, nhanh chóng chạm đất chạy ngừng về phía phụ nhân lúc đang ở cổng lớn, mặt là tươi , hai tay dang đón .
“Mẫu , mẫu !” Uông Hoài Thiện kêu to bổ nhào n.g.ự.c nàng, hai tay treo cổ, mặt cọ lên mặt nàng vài cái mới ngước mặt lên to hỏi, “Mẫu nhớ con lắm ?”
Trương Tiểu Oản thì “phốc” một cái bật, ý lan tới tận đáy mắt, “Còn ? Mẫu nhớ con vô cùng.”