“Mẫu đang gì thế?” Uông Hoài Thiện lập tức lưng vòng tay cong chân khiến Trương Tiểu Oản khỏi lên tiếng.
“Tới, tới……” Uông Hoài Thiện vẫy tay với nàng , “Mẫu mau lên để con cõng ngài nhà.”
Trương Tiểu Oản đến mắt đều cong lên, “Sao con cõng ?”
“Cõng , cõng , ngài mau lên .” Uông Hoài Thiện thúc giục.
“Chờ sang năm , sang năm con cao hơn chút thì sẽ cho con cõng.” Trương Tiểu Oản kéo tay để thẳng dậy sửa sang tóc mái rơi xuống và hỏi , “Ai búi tóc cho con thế?”
“Tự con.”
“Rất khuông dạng.” Trương Tiểu Oản khen , giúp vén tóc .
“Chải lắm, lát nữa mẫu chải cho con nhé!” Uông Hoài Thiện lôi kéo Trương Tiểu Oản cửa lớn, ngửa đầu tươi .
Đi hai bước nhịn hỏi , “Mẫu nhớ con lắm hả?”
“Ừ, nhớ lắm, nhớ kinh lên .” Trương Tiểu Oản nở nụ , nàng che giấu vui mừng. Lúc là thời điểm nàng thấy hạnh phúc nhất trong thời gian .
“Liễu Hồng bái kiến tiểu công tử.” “Liễu Lục bái kiến tiểu công tử.”
Hai con cửa vài bước thì hai giọng thanh thúy vang lên mặt họ. Liễu Lục và Liễu Hồng đều hành lễ với Uông Hoài Thiện. Uông Hoài Thiện dừng bước, đánh giá các nàng một cái đầu kinh ngạc hỏi Trương Tiểu Oản, “Đây là hai vị tiểu thư nhà ai mà ở nhà chúng thế?”
Trương Tiểu Oản nhàn nhạt , “Tiểu thư gì ? Là nha phụ con đưa tới hỗ trợ . Hai tay chân nhanh nhẹn giúp ít việc.”
Uông Hoài Thiện xong thì “À” một tiếng vẫy tay với các nàng, “Vậy việc , đừng đây chặn đường .”
Hai nha xong thì cả cứng đờ. Thấy các nàng , Uông Hoài Thiện mất kiên nhẫn gắt, “Còn chờ mời các ngươi chắc?”
Hai nha lập tức lui xuống, Uông Hoài Thiện thấy thế thì lắc đầu, với , “Bọn họ thành thật hơn mới , nha bộ dạng của nha . Con ở Trung Vương phủ lâu như nhưng từng thấy nha chặn đường chủ tử bao giờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-180.html.]
Trương Tiểu Oản mà “Ừ” một tiếng nữa mà chỉ nắm tay đưa bếp. Hai con bưng bữa sáng , cùng xuống bàn mà ăn.
Mới ăn một lát thì cách đó xa truyền đến tiếng vó ngựa. Hai con tức khắc ngừng chuyện. Trương Tiểu Oản dựng tai xong một chút thì đầu cầm tay con trai nhẹ nhàng , “Con nhịn nhé, hiểu ?”
“Hiểu .” Uông Hoài Thiện gật gật đầu, an ủi Trương Tiểu Oản, “Ngài cần lo lắng cho con. Con hiểu mà.” Hắn bọn họ đều nhẫn nhịn, thế bọn họ mới chịu càng nhiều khuất nhục. Chung quy sẽ một ngày cánh chim của đầy đặn thì bọn họ mới thể chân chính tự tại.
Hiện nay đến còn kéo một bệnh tật lâu ngày vì gắng sức thì gì mà thể nhịn chứ?
Nhìn ánh mắt cứng cỏi của con trai, Trương Tiểu Oản , nhắm mắt lên, là cảm giác bình tĩnh ôn hòa như thường. Nàng dắt tay Uông Hoài Thiện, ở mặt hai nha đang tới gần mà cúi đầu với , “Đi đón phụ con nhé?”
“Được.” Uông Hoài Thiện đĩnh đạc mà gật đầu một cái.
Không đợi dứt lời nhanh chóng lôi kéo Trương Tiểu Oản chạy tới bên cửa, chuyện, “Con xem cưỡi con ngựa màu mận chín tới .”
*******
Chờ Uông Vĩnh Chiêu xuống ngựa hai con nhà vẫn ở cửa. Mẹ thì ôn hòa , mặt là ý nhàn nhạt, con thì một cái đó dán mắt con ngựa của . mới hai cái thấy tiểu tử bất mãn với , “Lần ngài cưỡi con ngựa màu mận chín cơ mà, nó ?”
“Đó là chiến mã,” Uông Vĩnh Chiêu vứt roi ngựa cho Giang Tiểu Sơn đó nhàn nhạt trả lời, “Chỉ cưỡi ở nơi đóng quân thôi.”
“Nơi đóng quân?” Trương Tiểu Oản xong thì chút ngây , cúi đầu hỏi con trai, “Con đến nơi đóng quân ?”
“Đi,” Uông Hoài Thiện đến đây thì xoa xoa cái mũi, tình nguyện đáp, “Thế Tử gia Bạch Hổ doanh của phụ đại nhân là một nhánh quân nhất của Đại phượng triều nên đó vài ngày mang con đến đó để mở rộng tầm mắt.”
Uông Vĩnh Chiêu thì mỉm thoáng qua phụ nhân đó cất bước nhanh trong viện. Trương Tiểu Oản mang theo Uông Hoài Thiện ở phía hai bước nhẹ giọng
với con trai, “Nghe thì vẻ lợi hại quá.”
“Cũng tệ……” Uông Vĩnh Chiêu ở phía đứa nhỏ bất mãn , đó còn bổ sung thêm, “Chỉ lợi hại một chút thôi.”