Phụ nhân , “Chỉ một chút thì cũng học, của con qua bể học là vô bờ ?”
“Mẫu , con , hiện tại con thể ?”
Uông Vĩnh Chiêu thấy đứa nhỏ câu thì thấy lén tới bên ngẩng đầu hỏi, “Lần nếu Thế Tử gia mang đến Bạch Hổ doanh của ngài thì thể cho cưỡi con ngựa màu mận chín của ngài ?”
“Đợi ngươi cưỡi thì tự nhiên sẽ cho ngươi cưỡi.” Uông Vĩnh Chiêu khuôn mặt lớn lên giống như đúc nhàn nhạt trả lời, ngay đó đôi mắt xẹt qua bàn ăn mặt đầu với phụ nhân , “Còn đồ ăn sáng ?”
Phụ nhân nao nao nhưng lát vẫn , “Còn một ít.”
“Thế thì cũng ăn.” Uông Vĩnh Chiêu xong thì nhận lấy ghế nha bưng tới, hất áo bào lưu loát xuống.
“Đi lấy một bộ chén đũa mới đến đây.” Thấy thế Trương Tiểu Oản mỉm với nha .
“Không cần, dùng cái là .” Uông Vĩnh Chiêu lướt qua chén bát nàng dùng bàn. Nhìn khó coi nhưng đủ lớn.
Trương Tiểu Oản xong thì với nha , “Đi tủ chén lấy thêm một bộ đây.”
Liễu Hồng đáp lời , lúc Trương Tiểu Oản mới hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu và xuống nhẹ giọng với , “Sáng nay cán một chậu mì sợi nấu với canh gà, Đại công tử nếm thử ?”
Uông Hoài Thiện ở một bên thì nhịn nghiến răng chậu mỳ cho . Hắn mới ăn một bát, chỗ dư định đợi lát nữa tấn xong sẽ ăn tiếp.
Khóe mắt Uông Vĩnh Chiêu liếc thấy động tác nhỏ của thì đồng thời nhe gật đầu với Trương Tiểu Oản coi như đồng ý. Đợi bát mới mang tới Trương Tiểu Oản múc hơn phân nửa mỳ cho thì Uông Hoài Thiện thật sự cảm thấy đau hết cả , nhịn thở nhẹ một tiếng, “Mẫu ……”
Trương Tiểu Oản dừng động tác mà . Uông Hoài Thiện chỉ đành , “Để cho con một ít, con no.”
Uông Vĩnh Chiêu xong lời thì hài lòng, nhẹ nhíu mi. Trương Tiểu Oản dừng một chút, đợi đến đũa tiếp theo cũng gắp ít thật. nàng vẫn gắp đầy một bát mỳ lớn để mặt Uông Vĩnh Chiêu, ôn hòa , “Đại công tử dùng từ từ.”
“Mẫu ……” Uông Hoài Thiện vội và hết đống mỳ trong bát đưa chén cho Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản đón lấy còn quên dặn dò , “Đừng ăn nhanh quá, chậm một chút mới .”
“Con , ngài mau gắp cho con .” Uông Hoài Thiện thúc giục , đôi mắt chằm chằm chậu mỳ.
Vì sợ mì sợi lạnh sẽ dính nên Trương Tiểu Oản đổ nhiều nước, mì thực nhiều. Tuy cả một chậu mỳ to nhưng cũng chỉ bốn năm bát. Trừ lúc ăn, gắp một bát to nên chỗ dư ……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-181.html.]
Đợi Trương Tiểu Oản đem bộ mỳ gắp bát thì Uông Hoài Thiện lúc mới mặt mày hớn hở. Tuy cảm thấy thế bất công với nhưng lúc vẫn híp mắt ăn bữa sáng của . Uông Vĩnh Chiêu ở chủ vị thấy thế thì mặt mày lạnh lùng xuống.
Chẳng để ý đến phản ứng của hai , Trương Tiểu Oản thấy còn thừa một ít canh gà thì ngẩng đầu với Giang Tiểu Sơn lúc đang phía Uông Vĩnh Chiêu nuốt nước miếng, “Còn thừa nhiều lắm, ngươi đến nhà bếp lấy cái bát, múc cho ngươi ít canh ăn với bánh tạm lót ?”
“Được, .” Giang Tiểu Sơn tức khắc cảm động đến rơi nước mắt đó xoay chạy đến nhà bếp. cái chân mới nâng nửa bước đột nhiên thu , cứng đầu chủ tử nhà nhỏ giọng hỏi, “Đại công tử……”
“Đi .” Uông Vĩnh Chiêu xong câu thì nữa mà bưng bát lên ăn.
Thấy ăn gì thì Trương Tiểu Oản cũng gì nữa. Đợi Giang Tiểu Sơn lấy bát đến, nàng múc cho một bát canh, chọn hai khối bánh nướng áp chảo cho . Giang Tiểu Sơn nhận canh và bánh thì cảm kích hành lễ với Trương Tiểu Oản mấy mới cầm đồ ăn đến một đầu khác của hành lang xổm ăn cơm.
Uông Hoài Thiện thấy thế thì vội buông đũa, đem ba khối bánh nhân thịt dư lấy hết về tay . Lấy xong mới chia một khối cho nàng. Trương Tiểu Oản bật lắc đầu, đón lấy khối bánh đưa tinh tế xé nhỏ để lên một cái đĩa đặt mặt Uông Vĩnh Chiêu.
Uông Vĩnh Chiêu cái đĩa gì. Qua một hồi ăn xong mì sợi thì dùng đũa gắp bánh nhân thịt chậm rãi ăn.
Lúc , Uông Hoài Thiện lén trợn mắt, nhanh chóng ăn xong mì, bất chấp no đến ợ mà vươn tay trút hết đống canh gà bát và , để cho ai cái gì.
*******
“Không đúng,” Uông Hoài Thiện luyện kiếm pháp một nửa thì Uông Vĩnh Chiêu nhân thể cắm môt chiêu , hung hăng dùng gậy tay hất kiếm của , “Dùng lực.”
Uông Hoài Thiện xoay bắt đầu từ đầu mà tập. Hắn luyện chính là chiêu thức, mỗi chiêu đều đoạt mệnh, tốc độ nhanh hơn sẽ mang theo sát khí mạnh mẽ oai phong. Hai tiểu nha chỉ dám lén liếc mắt ở xa chứ dám gần. Đến Giang Tiểu Sơn hầu hạ Uông Vĩnh Chiêu cũng cách xa, sợ tiểu công tử lơ đãng sẽ đ.â.m kiếm .
Trương Tiểu Oản sợ, nàng dọn cái ghế dựa hành lang, tay vội vàng ủng, mắt thường ngước lên con .
Lần luyện Uông Hoài Thiện tái phạm sai lầm nên Uông Vĩnh Chiêu dạy chiêu thức mới. Sau đó bên cạnh nữa mà để tùy đứa nhỏ luyện tập.
Lúc , ở Trương Tiểu Oản bên , cao xuống mà phụ nhân trong mắt giày.
“Đây là da hổ?” Uông Vĩnh Chiêu thứ để trong rổ hỏi.
“Vâng.” Trương Tiểu Oản , đầu thấy đó thì , “Có cần mang ghế tới đây ?”
Uông Vĩnh Chiêu đáp, chỉ khối da hổ lớn ở trong cái rổ đó mắt lạnh nàng. Trong lòng Trương Tiểu Oản cứng nhưng mặt hiện biểu tình gì. Sau một hồi trầm mặc nàng cầm kim lên để so chỉ, cảm giác thở phía lưng càng ngày càng lạnh nên nàng đành nhận mệnh chậm rãi , “Đây là để giày mùa đông cho Hoài Thiện.”
“Hổ ngươi bắt ?” Uông Vĩnh Chiêu mở miệng hỏi. “Vâng.”
Uông Vĩnh Chiêu gì, đợi một lúc thấy Trương Tiểu Oản cũng tiếp thì trong lòng tức giận nhưng mặt vẫn bình tĩnh , “Nếu còn dư thì cũng cho một đôi.”