Trương Tiểu Oản ngước mắt với đó sang vị trí chủ vị ở bên còn . Nàng Uông Vĩnh Chiêu, thấy chuyện nàng mới tới ở bên còn .
Mới xuống nàng Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt , “Gọi các di nương tiến .”
Lúc Trương Tiểu Oản cửa thấy mấy nữ tử tuyệt sắc ngoài cửa. Trong lòng nàng đại khái hiểu chuyện gì, lúc thấy lời thì nàng cũng động đậy mắt.
Uông Vĩnh Chiêu xong thì ở cửa tiếng đáp, “Đại công tử mời các vị di nương cửa bái kiến phu nhân.”
Lời dứt thì mấy nữ tử uốn vòng eo dương liễu . Trương Tiểu Oản thấy lướt qua và nhận bốn đều là quốc sắc. Khẩu vị của Uông Vĩnh Chiêu cũng thật sự thống nhất, mỗi lên đều nhu nhược đáng thương. Nếu điểm nào khác thì chính là vị di nương thứ ba sắc mặt lạnh lùng, chút giống băng mỹ nhân.
“Bái kiến phu nhân.” Bên Trương Tiểu Oản chỉ quét liếc các nàng một cái thì bốn cong eo hành lễ với nàng.
Tư thế của mấy đại khái đều tương đồng nhưng một cái cong eo mỗi một hương vị riêng. Trương Tiểu Oản biểu di nương thì thấy khóe miệng nàng ý nhợt nhạt. Nàng thầm nghĩ ngần năm lẽ vị biểu di nương thông minh hơn chút, ít nhất cho nàng chút mặt mũi bề ngoài.
Trương Tiểu Oản trào phúng trong lòng nhưng mặt vẫn là nụ ôn hòa , “Có hai vị là từng gặp mặt nên chuẩn lễ gặp mặt cho các ngươi để ở trong phòng. Các ngươi chờ một lát sẽ để nha lấy cho các ngươi.”
Dứt lời nàng nhàn nhạt với Liễu Hồng và Liễu Lục đối diện, “Đi đem đồ chuẩn tặng cho các di nương lấy đến đây.”
Lúc Liễu Hồng và Liễu Lục mới phản ứng . Các nàng nhanh nhạy mà lấy đồ khi phu nhân nên lúc vội vàng lấy đồ, hai âm thầm kêu khổ trong lòng. Không nếu quản sự việc thì bọn họ sẽ phạt thế nào.
“Vất vả cho phu nhân còn nhớ đến……” “Tạ phu nhân.”
Bốn liên tiếp chuyện, trong mấy câu đó câu Trương Tiểu Oản hết, câu hiểu. Nghe xong nàng cũng chỉ , gì nữa mà yên chờ nha tới.
Trong đại sảnh lặng im một chút, qua một hồi Uông Vĩnh Chiêu nhanh chậm mà mở miệng, “Tối nay ngươi dẫn theo các nàng một bàn cùng ăn cơm.”
“Vâng?” Trương Tiểu Oản thấy thì sửng sốt đầu , trong mắt hoang mang, giọng vẫn nhu thuận, “Ta và các di nương cùng bàn ?”
Nàng kinh ngạc đến cực điểm, Uông Vĩnh Chiêu thì nàng, thấy đôi mắt hoang mang của nàng thì ánh mắt lạnh lùng của càng vẻ thâm trầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-187.html.]
Hắn chuyện thì Trương Tiểu Oản cũng chuyện. Nàng chỉ mang chút hoang mang mà nghiêng đầu , nhưng đến một hồi Giang Tiểu Sơn vội vàng cửa với Uông Vĩnh Chiêu, “Đại công tử, Thế Tử phủ cho tới, là Thế Tử Phi đẻ của tiểu công tử nhập phủ ăn tết nên đưa lễ vật tới, mời phu nhân đón chính lễ của Thế Tử Phi.”
Trương Tiểu Oản xong thì kinh ngạc, cầm khăn tay chắn miệng, kính cẩn theo mà Uông Vĩnh Chiêu hy vọng đáp lời.
“Đi .” Uông Vĩnh Chiêu ngẩn , đó thu ánh mắt, giống như việc gì mà đạm mạc .
Trương Tiểu Oản lên hành lễ với thèm liếc đám di nương xinh một cái nào cửa lớn. Dợi tới cửa nàng mới đột nhiên nhớ tới một chuyện vì thế mới hỏi Giang Tiểu Sơn, “Lễ gặp mặt của cho các di nương đều là hai cái vòng bạc, đợi lát nữa nha mang đồ tới ngươi giúp phân phát xuống cho các nàng. Còn đồ các nàng cho thì ngươi thu đưa cho Liễu Hồng và Liễu Lục là .”
Giang Tiểu Sơn đáp , đầu về phái thì thấy mặt Đại công tử lạnh tanh thì thở dài một tiếng trong lòng bước nhanh theo Trương Tiểu Oản, dẫn nàng đến phòng cho khách.
Nói gì nữa thì cũng hiểu tâm tư Đại công tử là gì. Rõ ràng ngài đại phu nhân đến ở chính phòng nhưng sắp xếp nàng tới phòng khách. Bây giờ các di nương vốn quỳ lạy hành lễ với phu nhân thế mà chỉ uốn gối, hạ eo. Điều khiến thật sự thấy khó hiểu.
Trước mắt, Thế Tử Phi tặng lễ tới giúp đại phu nhân chống lưng Đại công tử còn để nàng một chứ? Cho dù thích nàng thì cũng thể khiến đại phu nhân mất mặt thế chứ.
Đại công tử ăn nhiều cơm của đại phu nhân thế mà chút ân tình còn cho thì thật alf nhẫn tâm. Tối hôm qua Lệ di nương nũng một hồi khiến ngài vui mừng thế ? Để ngài đổi chỗ ở của đại thiếu phu nhân từ chính phòng sang khách phòng, còn miễn việc quỳ lạy cho các nàng ?
*******
Trương Tiểu Oản nhận quà xong thì phòng nghỉ ngơi tạm. Lúc Uông Đỗ thị cuống quít đây với nàng, “Đại tẩu, ngài mau tới hậu viện xem .”
“Làm ?” Trương Tiểu Oản thấy nàng kinh hoảng thì khỏi nghi hoặc.
“Nha của ngài, là Liễu Lục Liễu Hồng đẩy nhị công tử trong hồ nước……” Uông Đỗ thị xong thì rớt nước mắt tiếp, “Hắn chính là tâm can của đại ca, bây giờ ? Đại tẩu mau xem thế nào.”
Trương Tiểu Oản xong thì lập tức mắt lạnh phụ nhân một cái đó đạm nhiên , “Là nha của phạm sai ?
Đó là Đại công tử cho , ngươi hỏi Đại công tử xem xử lý thế nào thì xử lý, còn nữa, nhị phu nhân……”
Trương Tiểu Oản khẽ ngẩng mặt, lạnh lùng mà Uông Đỗ thị , “Một đứa con vợ lẽ xảy chuyện, ngươi chưởng gia phu nhân chịu xem thế nào mà chạy tới chỗ sướt mướt là ? Người rõ còn tưởng con trai ruột của c.h.ế.t nên ngươi mới tới chỗ tang đấy.”