XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 188

Cập nhật lúc: 2025-01-04 10:17:41
Lượt xem: 82

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt Uông Đỗ thị lập tức trắng bệch, tay nắm khăn dừng ở khóe mắt quên cả động đậy. Trương Tiểu Oản lạnh lùng nàng nghĩ hậu viện của Uông gia nháo thế nào cũng nhưng đụng tới nàng là xong.

“Em dâu sai , mong đại tẩu thông cảm.” Uông Đỗ thị chỉ dừng một chút hành lễ với nàng .

Trương Tiểu Oản lời nào mà chỉ mắt lạnh nàng .

“Vậy em dâu sẽ xem ?” Uông Đỗ thị lúc nhẹ nhàng. “Đi .” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt mở miệng.

Nàng ở trong phòng chỉnh sửa lễ vật cho , trong lòng nhẩm qua danh sách. Vừa xuống uống một ngụm nàng thấy tiếng bước chân nhanh chóng tới.

Nàng nâng chung lên uống thêm một ngụm nữa thì chủ nhân tiếng bước chân mở cửa, lạnh lùng đó nàng.

“Đại công tử.” Trương Tiểu Oản lên hành lễ với . “Trương thị, ngươi thật to gan.”

“Phụ nhân hiểu, mong Đại công tử rõ.”

Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì lạnh lùng nhếch khóe miệng đó nhanh cửa, đá một cái khiến cánh cửa đóng . Hắn Trương Tiểu Oản gằn từng câu một, “Xem chúng rõ một phen.”

Trương Tiểu Oản nhạt hành lễ với . Uông Vĩnh Chiêu bàn, đôi mắt lạnh lẽo nàng hỏi, “Con thì con ngươi ?”

“Sao Đại công tử lời ?” Trương Tiểu Oản lắc lắc đầu trong lòng trách Uông Đỗ thị lắm mồm.

“Ngươi mới quên ?”

“Ngài việc nhị phu nhân tới phòng tang ?” Trương Tiểu Oản chậm rãi xuống đối diện, nhanh chậm , “Nếu như là chuyện đó thì quả thật nàng giống như con trai ruột của c.h.ế.t chứ đứa con vợ lẽ con con cháu Uông gia. Đại công tử hiểu lầm .”

“Ý của ngươi là con vợ lẽ c.h.ế.t thì cũng đang để một tiếng ?” Uông Vĩnh Chiêu chê mà nhếch miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-188.html.]

Trương Tiểu Oản mỉm , “Cái đó ? Năm đó con ngài xách lên ném một cái đó sốt cao mấy ngày thiếu chút nữa là c.h.ế.t nhưng ai rớt một giọt nước mắt nào. Phụ nhân thi khổ đến nỗi một giọt nước mắt đều rơi nổi, hiện tại con vợ lẽ rơi hồ nước cũng việc gì mà Đại công tử rống một hồi mới coi như ngài thất vọng ?”

“Ngươi đều nhớ rõ.” Uông Vĩnh Chiêu lời thì nửa ngày gì, chỉ thu ánh mắt đó nhắm .

“Nhớ mang máng mà thôi,” đến đây Trương Tiểu Oản thở dài, “Chuyện hậu viện của ngài hà tất lôi ? Ta sẽ hại con vợ lẽ của ngài ? Đại công tử, đây với ngài thô bỉ phong phạm của nhà cao cửa rộng. Đời sẽ c.h.ế.t bên ngoài, ngài vì thể diện của Uông gia mà việc thì đều theo ngài , ngài cần gì ……”

Nàng đến đây thì nữa, Uông Vĩnh Chiêu xong chỉ rũ mắt một hồi nhàn nhạt , “Hoài Thiện ?”

“Không .”

“Không ?” Uông Vĩnh Chiêu ngẩng đầu về phía Trương Tiểu Oản, ánh mắt hờ hững, “Ta quên mất trong lòng ngươi Uông gia.”

Trương Tiểu Oản thì khổ tiếng. Nàng dậy quỳ gối mặt Uông Vĩnh Chiêu đó ngẩng đầu , đôi mắt ươn ướt , “Trong lòng Uông gia ? Đại công tử, nếu trong lòng Uông gia thì hôm nay còn tới đây gì? Ta mới tới nửa ngày bao nhiêu việc xảy khiến trong lòng khổ nổi. Nếu Đại công tử thật sự chút kính trọng là thê tử của ngài thì cũng xin ngẫm chỗ khó xử của ……”

Nàng nhẫn nhịn mà nén nước mắt trở về nhưng vẫn khó nén nức nở , “Chuyện của Hoài thiện thật sự , chỉ Thế Tử phái tới sẽ thể về nhà trong một thời gian, còn thưởng cho ít ngân lượng cùng đồ đạc. Còn các khác thì phụ nhân thật sự .”

Nói xong nàng rạp xuống, rống lên, “Ta cũng nhớ , cũng con . Hắn bao giờ rời xa lâu như thế. Ta đêm nhớ ngày mong, tâm cũng nát ……”

Uông Vĩnh Chiêu xong lời thì thật lâu lên tiếng. Một lúc dậy rời . Đi đến ngoài cửa vẫn thấy tiếng rống thất thanh của phụ nhân , mày cũng theo đó mà nhíu chặt .

Hắn trở về thư phòng, Hứa sư gia sớm chờ ở , thấy thì hành lễ hỏi, “Ngài hỏi tin tức gì ?”

Đầu tiên Uông Vĩnh Chiêu gì mà chỉ ghế trầm tư hồi lâu. Sau đó mới ngước mặt Hứa sư gia , “Sư gia, phụ thật giả.”

Hứa sư gia xong thì vuốt râu chậm rãi , “Việc chắc tìm Mạnh hỏi một hai.”

“Vương gia bên cho nhiều thời gian.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt .

“Nếu ngài tìm Thế Tử xem . Nói là thê tử nhớ con ốm giường. Có lẽ ngài ít nhiều sẽ cho ngài một hai……” Hứa sư phụ cẩn thận hỏi thử.

Loading...