Xe ngựa dừng , Mạnh đỡ cửa lớn ở chờ. Uông Hoài Thiện xuống xe ngựa quỳ gối mặt ông dập đầu ba cái. Mạnh đỡ lên, khuôn mặt mang mặt của , dùng giọng chút khàn khàn gọi, “Tiên sinh.”
“Trở về nhà .” Một lúc Mạnh chỉ những lời .
“ , trở về nhà . Hoài Thiện đỡ nhà .” Trương Tiểu Oản ở phía ôn hòa , đồng thời nàng để lão bộc trong nhà giúp đỡ đám Binh Tiểu Thất bọn họ đem ngựa dắt đến hậu viện.
Chờ thứ sắp xếp xong Trương Tiểu Oản mang theo hai lão bộc nấu cơm. Liễu Lục và Liễu Hồng nàng cũng mang theo về, Uông Vĩnh Chiêu cũng cưỡng bách nhét cho nàng nữa. Trương Tiểu Oản cũng chuẩn chờ động tác khác.
Nam nhân đều mục đích, nàng chỉ cần chờ động tác thì cần đoán quá nhiều bởi vì thứ nên đến thì trốn cũng .
Nấu xong đồ ăn cho cả nhà, buổi tối Trương Tiểu Oản rảnh rỗi đón Uông Hoài Thiện đang luyện kiếm về nhà tắm rửa ngủ.
Gần mười ngày thể chuyện và thể xuống giường nên thực sự khiến Uông Hoài Thiện nghẹn hỏng . Hắn về nhà luyện kiếm một hồi mới coi như phát tiết bớt đè nén trong lòng. Đợi tắm rửa xong, lúc chải đầu cho thì mơ màng sắp ngủ.
Chờ Trương Tiểu Oản giúp lau khô tóc thì ngủ. Trương Tiểu Oản nhịn bật , đang bế đứa nhỏ đến giường thì nàng phát hiện tay đang nắm chặt lấy góc áo của nàng.
Nàng kéo hai cái mà đứa nhỏ lúc chìm trong mộng tự giác dựa vai nàng, trong miệng gọi một tiếng “Mẫu ”.
Trương Tiểu Oản ngẩng đầu cố nhịn nước mắt đang trào , nhưng cho dù thì tâm nàng vẫn như đao cắt.
Cách ngày nhà họ Uông tới. Uông Vĩnh Trọng mang đến một ít dược liệu bổ .
“Nghe Hoài Thiện thương nên phụ và đại ca bảo mang chút dược liệu tới.” Sau khi hành lễ xong, Uông Vĩnh Trọng ở nhà chính , “Nhiều ngày nay đại ca ở binh doanh thao luyện về nhà. Huynh bảo tới truyền tin chờ bận xong việc sẽ tới thăm hai .”
“Cảm ơn lão gia và Đại công tử lo lắng.” Trương Tiểu Oản là cảm kích .
Uông Vĩnh Trọng khuôn mặt cảm kích của đại tẩu thì dừng một chút mới căng da đầu , “Phụ nếu ở trong thôn tiện thì ngài và Hoài Thiện thể về trong nhà dưỡng thương.”
“Không cần phiền toái như thế,” Trương Tiểu Oản đạm mạc một chút, đó vẫn giữ giọng điệu hòa khí mà , “Thế Tử gia phái tới chăm sóc Hoài Thiện, mắt thấy mấy ngày nay đỡ nhiều , cần về .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-193.html.]
“Phụ ở nhà tổ phụ và phụ trông giữ thì bệnh tình lẽ sẽ……” Uông Vĩnh Trọng do dự mà dừng .
Trương Tiểu Oản , nhanh chậm , “Nói đến đây thì đúng là cần. Là Hoài Thiện nhất định ở trong thôn nên Thế Tử gia mới để về nhà dưỡng bệnh, nếu theo ý của ngài thì ở Thế Tử phủ dưỡng thương mới đúng.”
Uông Vĩnh Trọng thì nhíu mày, vị đại tẩu ý định về Uông gia nên mới lấy cớ Thế Tử gia. Lời tiếp theo thế nào cũng nữa nên đành cáo từ về.
Trương Tiểu Oản đưa cửa chính gọi Binh Tiểu Bát tới đưa đến cửa thôn. Binh Tiểu Bát thấy là Uông gia tới thì trừng mắt giơ tay , “Mời.”
Nghe câu “mời” nghiến răng nghiến lợi của , Uông Vĩnh Trọng một chút, đợi đến cửa thôn Binh Tiểu Bát theo nữa thì mới phi ngựa sang hướng khác, tới Bạch Hổ doanh của .
Uông Vĩnh Chiêu báo tin, đồng thời những ai đang ở trong viện thì chỉ khẽ mấy tiếng tiếp tục thao luyện binh lính. Uông Vĩnh Trọng báo tin xong thì về nhà bẩm báo với phụ .
Trước mắt đứa cháu của nghiễm nhiên Thế Tử coi trọng, gia nhập Hắc Lang doanh, tính toán đối chọi với Bạch Hổ doanh của bọn họ.
Uông Vĩnh Trọng lúc cũng mới sáng tỏ tại khi ăn tết, đại ca cùng đại tẩu cùng đốt pháo. Nàng là con dâu của Uông gia, còn đứa cháu cũng là của Uông gia. Hắn thế nhưng gia nhập Hắc Lang doanh cạnh tranh với Bạch Hổ doanh của cha . Nếu ngoài thì nhà bọn họ sẽ chỉ trích gì.
*******
Bên Uông Vĩnh Chiêu thao luyện binh lính xong, lúc màn đêm buông xuống nghị sự với đám tướng lĩnh thủ hạ đổi thường phục, mang theo ai mà cưỡi ngựa chạy đến thôn Phiến Diệp Tử.
Lúc đến đó là giờ Tý, giơ tay gõ cửa thì thấy lão bộc chạy đến mở cửa.
“Phu nhân ?” Uông Vĩnh Chiêu dẫn ngựa , thổi mồi lửa . Đợi đến khi thấy cọc gỗ mà đứa nhỏ dùng để luyện võ thì dắt ngựa qua buộc đó.
“Là Uông đại nhân ư?” Lão bộc gác đêm già cả mắt mờ, vài mới thấy rõ đang quen thuộc lưu loát một loạt động tác là ai. Lúc ông nhanh chóng trả lời, “Lúc phu nhân ngủ.”
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu về phía hậu viện.
Lão bộc thấy quen cửa quen nẻo thì kinh hãi thôi. Ông vội đóng cửa theo phía nhưng sức lực của lớn nên ông quả thật theo nổi vị tổng binh đại nhân . Cho dù ông cầm đèn chạy chậm theo thì cũng theo kịp. Chờ ông đến hậu viện, còn cửa thấy một tiếng rống to khàn khàn của tiểu công tử vang lên như long trời lở đất trong bóng đêm: “Kẻ cướp to gan ở , đêm hôm dám lẻn nhà lão tử……”