XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 197
Cập nhật lúc: 2025-01-05 09:33:50
Lượt xem: 98
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Tiểu Oản thì thở dài nhẹ nhõm một nhưng vẫn còn lo lắng. Nam nhân nóng vội chuyện sự nghiệp nhưng thua tâm tư của kẻ độc tài chốc khiến tiến nhanh cũng chỉ thể dừng ở đây.
Uông Hoài Thiện ở một bên thấy thở dài thì cho là đúng , “Mẫu đáng thương chi? Hắn binh quyền chẳng vẫn còn cả viện di nương xinh đó ?”
Trương Tiểu Oản thì tiếng, nhưng vẫn gọi đến nhẹ giọng với , “Mẫu đáng thương mà chỉ cảm thán thế sự vô thường. Ngày nếu con cũng thế thì chớ nên so đo mất, nếu khi ngã xuống sẽ khó khăn hơn bình thường nhiều.”
*******
theo lời Trương Tiểu Oản , những ngày Uông Vĩnh Chiêu khó khăn bình thường. Sau khi tước binh quyền thì những từng trướng cũng điều tra bãi miễn chức, bất kể là đang ở , dù chỉ là kẻ nha dịch cũng tống cổ về quê.
Những cha già, con nhỏ, thời đại khó khăn khi mà củi gạo mắm muối đều đắt đỏ. Sau khi bọn họ bãi miễn thì trong thời gian ngắn đều gặp khó khăn trong việc nuôi gia đình. Uông Vĩnh Chiêu lén tặng 50 lương cho mỗi nhà, nhà nào hơn 9 thì sẽ tặng 100 lượng. Đường xá xa xôi nhưng chỉ cần nhận tin thì sẽ tặng tiền qua.
Vì thế mà tiền bạc kiếm do đánh giặc mấy năm nay cùng với tiền thưởng cứ tiêu phí non nửa. Một già nhà trẻ của còn chi tiêu, còn gia binh hơn trăm nuôi dưỡng. Uông phủ cứ thế cũng trở nên khó khăn hơn.
Có một ngày di nương Uông Vĩnh Trang chuyên sủng lóc nháo lên đánh một bộ trang sức để về nhà đẻ khiến hậu viện gà bay chó sủa. Các nữ nhân khác cũng quá quen với tình trạng thiếu ăn thiếu mặc nên đồng loạt lóc náo loạn.
Uông Vĩnh Chiêu tâm phiền ý loạn về thôn Phiến Diệp Tử Trương Tiểu Oản trở về giải quyết. Trương Tiểu Oản vội một ngày, đem nha của các di nương bán 20 , các bà tử lớn tuổi thì bán . Các di nương tới lóc với nàng thì nàng chỉ , “Cũng , nhà đẻ các ngươi đều , sẽ thưởng mấy nha cho các ngươi để các ngươi mang về nhà đẻ mà sống cho vui vẻ.”
Về nhà đẻ thì vui vẻ ở chỗ nào? Đây tống cổ về ? Như thế thì gì còn ngày lành nào nữa. Bọn họ gả , gì nhà nào nuôi một đứa con gái gả di nương chứ?
Vì thế các di nương chỉ đành câm miệng. Trương Tiểu Oản ở Uông gia mấy ngày xử lý lý, tính toán, ai bán thì bán nhưng gia tướng và binh lính thì thể bán, cũng thể tống cổ .
Hôm nay nàng chỉ đành tìm Uông Vĩnh Chiêu cùng thương lượng, “Tạm thời để quản gia đưa bọn họ tới thôn trang, để bọn họ ruộng , sống những ngày bình thường thuận tiện sinh vài đứa con nối dõi tông đường.”
Uông Vĩnh Chiêu thì hồ nghi mà xem nàng. Trương Tiểu Oản tùy ý để đánh giá, chỉ tiếp tục nhàn nhạt , “Thôn trang là mấy năm mua , tổng cộng ba chỗ, đất đai cũng thể trồng trọt lương thực, coi như đủ chỗ bố trí trăm . Trước cứ để bọn họ tới đó .”
Uông Vĩnh Chiêu gì, chỉ đôi mắt lạnh lẽo cố gắng xuyên thấu qua nàng. Bị một lúc lâu thì Trương Tiểu Oản mới thở dài , “Ngài cũng đừng , đây với
ngài là con dâu Uông gia mà mấy thôn trang đó cũng là tiền ngài đưa mấy năm nay, còn một ít tiền tài Thế Tử cho .Ta là một xuất bần nông, cầm tiền bạc trong tay thì yên tâm bằng việc ruộng đất. Vì thế cũng bỏ tiền mua, mà ngài cũng đừng nghĩ nghĩ nhiều về viện .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-197.html.]
Uông Vĩnh Chiêu khi xong thì khinh thường bĩu môi, “Ta nào nghĩ nhiều, là ngươi nghĩ nhiều.”
Trương Tiểu Oản , chủ đề chính, giọng điệu vẫn ôn hòa “An trí xong cho những thì chi tiêu trong nhà thể giảm nhiều, hẳn là Nhị phu nhân thể chống đỡ .”
“Ừ.”
Như thế coi như mang hơn nửa trong phủ Tổng Binh ngoài, chi phí trong nhà xác thật cũng đủ dùng, các di nương cũng hề ngày nào cũng nhớ thương trang sức và y phục mới. Uông gia cứ thế mà bình an .
*******
Đám gia binh của Uông Vĩnh Chiêu mang con cái tới thôn trang, thấy nhà cửa chỗ đó cũng , đất đai cũng tệ, xử lý đó thì cũng vui vẻ ở . Hai mươi mấy của Hồ gia thôn
mời đến cùng với em họ Trương dẫn bọn họ quen với cảnh, xem kho lúa, khiến bọn họ cảm thấy đây quá tệ, bọn họ cũng thể sống và Tổng Binh đại nhân đang vứt bỏ bọn họ.
Hôm nay vất vả một ngày, buổi tối nghỉ Hồ nương tử nhẹ giọng hỏi Hồ Cửu Đao, “Tiểu Oản tỷ tỷ ý gì? Nuôi nhiều rảnh rỗi như thế gì?”
“Sao rảnh rỗi?” Hồ Cửu Đao ôm lấy nàng, để nàng thoải mái dễ chịu mới nhẹ giọng , “Nàng thấy Hoài Thiện cả ngày chào hỏi ? Bọn họ đến đây ở, cày cấy mảnh đất , thứ đều là danh nghĩa của tỷ tỷ.
Những là gia binh của Tổng Binh đại nhân nhưng qua một thời gian nữa bọn họ ăn quen lương thực nhà Tiểu Lão Hổ chẳng sẽ thành binh lính của ? Vào thời đại nàng
xem biên cương sẽ thiếu đánh ? Trong vòng 20 năm nay đừng Đại Phượng triều lâu lâu thiên tai là khổ, từ phía bắc đến Hạ còn khổ hơn. Chúng hiện tại trời nóng nhưng giếng còn nước, còn bọn họ ở vì thiếu nước mà mỗi ngày ít khát chết. Có uống nước bùn bẩn đến khi c.h.ế.t ruột còn mùi thối, chờ đến khi bọn họ tân hoàng lên bảo tọa thì thấy lâu nữa sợ là sẽ đánh thôi. Đến lúc đó nếu Hoài Thiện của chúng chiến trường thì những sẽ che ở phía và theo bên , nàng hiểu ?”
“Còn đánh nữa ? Hoài thiện cũng ?” Hồ nương tử kinh ngạc.
“Phải .” Hồ Cửu Đao sờ sờ mặt vợ , vỗ lưng nàng nhẹ giọng , “Những việc để nam nhân chúng quản là , nàng đừng nhọc lòng, mau ngủ .”
“Chàng chứ?” Hồ nương tử vẫn an tâm.
“Ta .” Hồ Cửu Đao , “Ta còn cùng nàng quản mấy tòa nhà của Uông phu nhân đó, nàng nghĩ tỷ yên tâm giao cho khác chắc?”
Hồ nương xong thì quả nhiên yên tâm. Mấy thôn trang đều là Uông nương tử để Trương Đại Bảo cùng Hồ Cửu Đao nhà nàng quản lý. Trước đây nàng cũng để bọn họ giúp Hoài Thiện quản lý, ở cũng lén để bọn họ quản, gạo thóc dược liệu giấu ở đó cũng đều canh. Ngoài bọn họ nàng cũng chẳng tin ai, hẳn là nếu Cửu Đao mà thì sẽ thiếu một thể tin tưởng.