Nhà nàng dầu, thế nên nấu món gì cũng chỉ thể luộc nước suông. Cũng , nhà một năm mấy ăn cơm khô thì lấy dầu.
Rửa xong nấm, nước cũng lúc sôi, Trương Tiểu Oản tâm sự nặng nề mà thở dài, đem đám nấm chọn xong bỏ trong nồi, đó đậy nắp, xổm xuống ngây lửa.
Nàng lấy thí điểm liệu kết quả như ý . Kỳ thật cuộc sống quá khổ, nếu như ngộ độc c.h.ế.t thì cũng , chỉ thương cho hai đứa nhỏ ngày ngày lẽo đẽo chạy m.ô.n.g gọi nàng “Đại tỷ” , hai đứa còn sống bao lâu.
Mùi thơm của nấm nhanh bay khiến tinh thần Trương Tiểu Oản rung lên. Lúc nàng cũng quản thứ ăn , cho dù c.h.ế.t thì ma no cũng tồi. Đã mất công xuyên qua đây, thể c.h.ế.t quá thê thảm .
Trương Tiểu Oản cố tìm niềm vui trong nỗi khổ mà nghĩ, đó múc một bát nấm, bất chấp còn nóng, cứ thế vội vàng thổi ăn một miệng lớn……
Lúc ăn miếng nấm đầu tiên, vì nóng vì ngửi mùi canh nấm giống kiếp mà Trương Tiểu Oản cảm thấy vô cùng chua xót. Nước mắt nàng chảy nhưng Trương Tiểu Oản vẫn ăn liên tục, ăn ……
Những ngày sống ở nơi quả thực quá mức cực khổ. Kiếp nàng cũng ở nông thôn đến tận năm 10 tuổi nhưng cũng khổ đến mức ăn đủ no. Khi đó nàng chẳng qua là sung sướng như em trai, nhưng cuộc sống chẳng đến nỗi. Dù cha yêu thương nhưng những gì cho thì họ vẫn thể nàng thiếu thốn. Sau nàng dọn ngoài ở một , quen mấy bạn thì cuộc sống cũng vui vẻ……
Mà hiện tại uống một chút canh nấm nóng hổi khiến bất an, sợ hãi từ khi xuyên đến đây của nàng cũng bùng nổ, theo nước mắt chảy xuống ngừng.
“Đại tỷ, thơm quá, thơm quá……” Trương Tiểu Bảo bảy tuổi lôi vạt áo Trương Tiểu Oản, hít hít cái mũi lạnh đến chảy nước mũi. Hắn ngửi thấy mùi thơm lúc còn đang ngủ, nên mới đến đây, lúc liên tục nuốt nước miếng, bụng phát tiếng ọc ọc vì đói khát. Những tiếng động chua xót khiến bản mặt Trương Tiểu Oản khó coi như quan tài.
Nàng đang ôm đứa em trai thứ hai trong lòng, Trương Tiểu Đệ mới bốn tuổi, lúc đến thở thoi thóp, chỉ ôm lấy cổ chị gái mà lặp lặp , “Đại tỷ……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-2.html.]
Trương Tiểu Oản một tay ôm , một tay lau nước mũi cho Trương Tiểu Bảo, đó cắn chặt răng, cố gắng nén chua xót lạnh lùng , “Chờ một chút, đợi phụ và mẫu về thì chúng mới ăn.”
Không sự cho phép của cha thì cho dù nàng to gan đến cũng dám đút nấm cho hai đứa bé ăn.
Trương Tiểu Oản cố gắng mặt về phía con đường nhỏ phía , dám mặt hai đứa bé bên cạnh , nàng sợ nhịn mà .
Nàng yếu đuối, khi xuyên đến đây nàng là một lớn trưởng thành, lăn lộn với đời nhiều năm, cũng sớm luyện thành ý chí sắt đá. dù lòng nàng cứng đến thì chỉ cần thấy hai đứa bé đói đến thê thảm, chỉ bộ quần áo đủ giữ ấm thì nàng sẽ , ngừng .
Nàng đem miếng vải thể tìm liều mạng may thêm một cái áo nữa cho hai đứa. Đó là tất cả những gì nàng thể , bởi vì cái nhà quả thực quá nghèo.
Thậm chí nàng cũng chẳng thể tự chủ mà cho hai đứa ăn nấm .
Cái loại nghẹn khuất khiến nàng thể nhẫn nại, sợ chỉ cần thả lỏng biếng nhác thì cơ thể gầy nhỏ của nàng cũng sụp xuống luôn……
Đợi một hồi mới thấy vợ chồng Trương thị từ ngoài đồng trở về. Lưu Tam Nương ưỡn cái bụng to, khiêng đòn gánh ở phía , còn Trương A Phúc khiêng cái cuốc chậm rãi ở phía .
“Mẫu ……” Trương Tiểu Oản buông Trương Tiểu Đệ chạy qua đón, nhận cái đòn gánh vai mẫu nhưng Lưu Tam Nương qua nàng, vác đòn gánh trong nhà.
Trương Tiểu Oản chỉ đành đón lấy cái cuốc trong tay Trương A Phúc, mà Trương A Phúc cũng thoáng qua đứa con gái lớn, năng gì mà để nàng giúp mang cái cuốc nhà.
“Vào nhà .” Cha về nhưng hai đứa nhỏ cũng đón, bọn chúng thiết với hai . Vợ chồng Trương thị cả ngày đều ở ngoài đồng việc thế nên hai đứa nhỏ phần lớn là do Trương Tiểu Oản chăm đến lớn, và tụi nó cũng lời nàng.