“Ủng cho ngài còn mặc ?” Trương Tiểu Oản tiến lên lấy ấm sức rót nước cho dịu dàng .
Uông Vĩnh Chiêu mắt lạnh nàng gì.
“Ta cho ngài một đôi nữa nhé?” Trương Tiểu Oản , cầm chén nước bằng hai tay đưa đến mặt .
Uông Vĩnh Chiêu rũ mắt đón bằng một tay đó uống nước trắng.
Trương Tiểu Oản ở bên cạnh, cầm lấy kim chỉ mới khâu hai kim thì chợt nhớ đến bây giờ vẫn là giờ Thìn nên ngẩng đầu với , “Ta cho ngài chén mì nhé?”
Uông Vĩnh Chiêu gì, Trương Tiểu Oản thì liếc một cái đó buông kim chỉ nổi lửa ba chén mì sợi, đưa hai chén đến thư phòng còn một chén đưa tới nhà chính.
Uông Vĩnh Chiêu ăn xong bát mỳ thì lên ngựa . Hắn thì Uông Hoài Thiện ở trong phòng lộn nhào một cái, đó trong nhà vui liên tục.
*******
Trở phủ Tổng Binh, mới cửa Uông Vĩnh Chiêu Thính quản gia tiến lên nhỏ, “Tiểu công tử tối hôm qua sốt, nỉ non mãi thôi.”
Uông Vĩnh Chiêu “Ừ” một tiếng , “Ta qua xem.” Dứt lời sân, mới ôm đứa nhỏ lòng thì nhỉ non. Ngay đó Văn Nhi đến đón lấy, ngước khuôn mặt hi vọng . Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì cũng dừng một chút xuống.
Ăn xong cơm trưa trở thư phòng cùng sư gia thương nghị chính sự. Đến buổi tối, Lệ di nương bên tới, bộ dáng nàng nhu thuận mà Uông Vĩnh Chiêu cũng qua đó dùng bữa và qua đêm.
Ngày hôm say binh doanh luyện binh đến nửa ngày thì trời đổ mưa to. Hắn mang binh thao luyện trong mưa nửa ngày nữa khiến ban đêm vết thương cũ tái phát sốt cao ngừng.
Đại phu trong doanh xin nghỉ, ngày hôm Uông Vĩnh Chiêu trở về gọi đại phu tới, ăn hai thang thuốc thì vết thương cũ mới đỡ hơn. Lúc Lệ di nương đến tìm nháo một nhà tú tài đánh gãy chân, cầu chủ.
Uông Vĩnh Chiêu ôm nàng lòng mà dỗ dành vài câu khiến nàng vui vẻ lên đó qua đêm chỗ nàng . Ngày hôm cho thám tử tìm hiểu tình huống về báo: là của Linh Lệ đánh gãy chân nhưng đó là vì hiếu thắng cưới con gái nhà tú tài nên mới nam đinh nhà họ đánh gãy chân.
Uông Vĩnh Chiêu xong thì nhẹ nhàng một tiếng và để thám tử xuống.
Hắn quả thực đánh giá sai vết thương cũ , hơn nữa đêm qua còn náo loạn nên lúc màn đêm buông xuống vai đau đến mồ hôi lạnh ròng ròng.
Hắn trong phòng ngủ nghỉ tạm nhưng cứ một lúc nữ nhân nữ nhân khác tới gặp. Uông Vĩnh Chiêu sinh phiền chán mà cầm roi ngựa, cưỡi ngựa tới thôn Phiến Diệp Tử. Hắn mới xuống ngựa thì phụ nhân thấy , biểu tình kinh ngạc tiến lên hỏi, “Ngài thế?”
Uông Vĩnh Chiêu khuôn mặt căn bản biểu tình của nàng thì càng thêm phiền chán liếc nàng một cái bước qua, nhà chính.
Mới xuống nghỉ ngơi thì thấy tiếng bước chân của phụ nhân . Hắn trợn mắt thấy trong tay nàng một chậu nước đó đảo mắt qua bàn tay thô ráp của nàng, đó nghĩ tới
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-202.html.]
phụ nhân bằng mặt bằng lòng chỗ nào tinh xảo là vợ thì nhíu lông mày .
Lúc phụ nhân vắt khăn về phía thì vui lùi về , nhưng đợi khăn lạnh đắp lên mặt khiến thoải mái hơn thì mới dừng , để mặc nàng .
“Vào trong phòng nghỉ tạm .” Phụ nhân mở miệng, Uông Vĩnh Chiêu thấy giọng nàng lúc còn coi là dễ thì cũng “Ừ” một tiếng.
Đợi đến khi xuống, phụ cho mời đại phu thì Uông Vĩnh Chiêu hôn mê.
*******
“Sao để mặc chứ?” Uông Hoài Thiện thò đầu qua Giang Tiểu Sơn đang đút thuốc cho phụ đại nhân của đó nhỏ giọng bên tai .
Trương Tiểu Oản dọn ghế cách giường nửa trượng, thấy con thế thì kéo tay ở mặt đó nửa ôm gì. Chờ đến khi thấy Giang Tiểu Sơn phí một chén thuốc thì nàng mới lắc lắc đầu lên.
Mới một bước con trai kéo tay . Nhìn thấy lắc lắc đầu, Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ , duỗi tay sờ sờ tóc đó nhẹ giọng với , “Hắn hiện nay thể .”
“Thế về thì ? Hắn việc mẫu cũng cứu ?” Uông Hoài Thiện khó hiểu, nhẹ nhàng thì thầm với .
“Xem tình huống .” Trương Tiểu Oản mỉm .
Nhìn nàng , Uông Hoài Thiện lúc mới khó xử nàng, buông lỏng tay nàng . Lúc Trương Tiểu Oản tiến lên, bưng lên một chén thuốc khác đó bps cằm Uông Vĩnh Chiêu rót nửa ngụm thuốc đó mạnh mẽ đẩy cằm bóp chặt buộc nuốt thuốc mới buông tay. Cứ thế nàng đút thuốc hết bát thuốc cho nhưng tư thế kéo đẩy hung hãn đừng khiến Giang Tiểu Sơn xem đến khiếp sợ mà cả Uông Hoài Thiện cũng nghĩ tới tay tàn nhẫn như . Hắn cũng hoảng sợ, trừng mắt thoạt như thiên tiên hạ phàm của .
Một chén thuốc Trương Tiểu Oản mất bao nhiêu thời gian rót xong, cũng gặp bao nhiêu phiền toái. Nàng chỉ dùng biện pháp như khi đút thuốc cho con và căn cứ theo kinh nghiệm để dùng thôi. Có thể thủ pháp dành cho Uông Vĩnh Chiêu của nàng càng ngắn gọn và thô bạo hơn một chút. Nàng dùng lực đạo mạnh hơn một chút, cẩn thận giống như đối với con trai. Dù Uông Vĩnh Chiêu cũng trẻ con, một khi tiềm thức phối hợp thì thuốc cũng rớt một giọt.
“Có thấy ?” Trương Tiểu Oản để chén lên bàn đó Giang Tiểu Sơn nhẹ giọng hỏi.
Giang Tiểu Sơn “A” một tiếng, há miệng, trong thời gian ngắn hiểu .
“Có thấy cách đút thuốc ? Buổi tối cứ thế mà đút.” Trương Tiểu Oản dịu dàng .
Giang Tiểu Sơn trợn tròn mắt, lắp bắp, “Đại…… Đại phu nhân, …… Ta dám……” Cho ăn gan hùm mật gấu cũng dám! Hắn mà dám véo cằm Đại công tử như thế thì lúc Đại công tử sẽ dám nhéo đầu như thế, đầu và đôi ngả chia đôi ngay.
Đại phu nhân thật đúng là quá thích đùa.
Đừng Giang Tiểu Sơn dám, đến Uông Hoài Thiện bên cạnh thế cũng nuốt nuốt nước miếng, đành lòng Giang Tiểu Sơn. Thật là đáng thương, nam nhân táo bạo như thế nếu một hạ nhân dám cho uống thuốc kiểu thì tuyệt đối sẽ cầm roi ngựa quật rơi đầu kẻ xuống.