Trương Tiểu Oản chuyện với Trương Tiểu Muội đó mới gọi Triệu Đại Cường tiến chuyện. Đợi hỏi xong tình huống của nàng nàng ở thật lâu gì.
Lưu Tam Nương bưng một chén nước đường tay gian phòng nhỏ nàng đang . Bà nhét cái chén tay nàng xuống mặt nàng cúi đầu ngắm nàng hỏi, “Có chỗ nào khó xử ?”
Trương Tiểu Oản , uống nước đường đó để lên bàn vươn tay sửa đai lưng cho bà , “Không , con chỉ nghĩ tới Tiểu Muội sợ là tránh nọ.”
Lưu Tam Nương thế thì trầm mặc, một lát bà mới thở dài , “Nàng xứng đáng, con đường là do nàng chọn thì chớ trách khác.” Mang theo nam nhân trở về, ầm ĩ gả cho , những việc khuê nữ nhà ai dám nàng hết. Nếu dám thì cũng nên dám chịu chỉ trỏ.
Dù nữa nếu trong nhà trai dung túng, chị gái chống đỡ thì nàng sớm nhấn nước vì chuyện đồi phong bại tục bực . Lưu Tam Nương ngẫm thì mặt cũng trầm xuống, nhỏ giọng với Trương Tiểu Oản, “Mau cho xong việc thôi, đợi thành thì .”
“Vâng.” Trương Tiểu Oản gật đầu, trong lòng thở dài.
Đợi đến khi ăn xong bữa tối, cùng Uông Vĩnh Chiêu phòng mở miệng hỏi nàng, “Có việc gì thì .”
Phụ nhân một đường đều trầm mặc cực kỳ, đôi mắt cũng an tĩnh dị thường. Nghĩ tới những lời nàng với nhà ban ngày, thấy bộ dạng giống ăn mày của Triệu Đại Cường thì Uông Vĩnh Chiêu đoán chắc bên trong đó kỳ quặc.
“Triệu Đại Cường ,” Trương Tiểu Oản đỡ cái bàn lên ghê đó trầm mặc một hồi mới tiếp, “Theo thì phụ vốn họ Lôi, lúc bảy tuổi mới đưa tới Triệu gia nuôi.”
“Họ Lôi?” Uông Vĩnh Chiêu gõ gõ ngón tay bàn, suy tư một hồi mới , “Tên là gì?”
“Nói là Lôi Bản Minh.”
“Lôi Bản Minh?” Uông Vĩnh Chiêu cẩn thận mà nghĩ nghĩ, nghĩ đến một hồi thì lên, đến cửa gọi A Sam tới hỏi mấy câu mới tiến nhàn nhạt với Trương Tiểu Oản, “Không ngại, Lôi Bản Minh chỉ là gặp chút hoạn nạn đường quan lộ, tội liên quan tới gia quyến.”
“Không liên quan?” Trương Tiểu Oản , ngẩng đầu , “Nếu liên quan thì đưa cho khác nuôi?”
Một đứa con trai đang êm ai mang cho khác gì?
“Lôi Bản Minh chết, Triệu Đại Cường hiện tại cũng họ Lôi, mà là họ Triệu……” Uông Vĩnh Chiêu cầm lấy ấm bàn rót một ly đặt đến mặt Trương Tiểu Oản đó nhàn nhạt , “Hắn sớm quan hệ với Lôi gia, ngươi cứ yên tâm. Hắn họ Triệu thì cả đời đều sẽ họ Triệu.”
Trương Tiểu Oản trầm mặc mà gật đầu. Nửa đêm, nàng mở bừng mắt, tiếng động mà thở dài, khẽ nhúc nhích gối đầu lên cánh tay Uông Vĩnh Chiêu ngủ tiếp. Nàng mệt cực kỳ nên ở trong cơn khó chịu vẫn ngủ .
Đợi nàng càng ngày càng thở sâu hơn, Uông Vĩnh Chiêu mở bừng mắt, trong bóng đêm cúi đầu phụ nhân đang nửa gối lên tay , nhẹ lắc đầu thấp giọng lầm bầm trào phúng, “Đến việc nhỏ cũng ngủ , dũng khí cầm mũi tên chỉ ?”
Hắn nghĩ đến thì buồn , nâng tay luồn qua mái tóc đen của nàng, cảm thụ ấm áp trong cơ thể nàng, trong lòng đột nhiên cảm thấy mỹ mãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-223.html.]
*******
Ở sơn cốc nửa tháng, đợi Trương Tiểu Muội thành xong Trương Tiểu Oản mới cùng Uông Vĩnh Chiêu trở về thôn.
Mới về thôn thì bên phủ Tổng Binh cho tới Lệ di nương , bụng nhỏ thực sự. Đại phu nếu hiện tại sinh thì tiểu công tử sợ là sẽ . Uông Vĩnh Chiêu thì nhíu mi, Trương Tiểu Oản với , “Ngài vẫn nên hồi phủ xem.”
“Ngươi trở về?” Uông Vĩnh Chiêu nàng.
“Việc nhị phu nhân là .” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt . Thực nàng trở về cũng , Uông Vĩnh Chiêu ở đây với nàng mang nàng về thì sợ là di nương trong lòng sẽ khó chịu.
“Không trở về thì về. Ta sẽ xem.” Uông Vĩnh Chiêu xong cũng khó xử nàng, ném xuống những lời thì dẫn đám Giang Tiểu Sơn luôn.
Hắn thì luôn 10 ngày. Sau khi một ngày thì Giang Tiểu Sơn một trở , ngày ngày sắc thuốc cho nàng uống.
Mười ngày , Uông Vĩnh Chiêu trở về. Buổi tối hai ngủ ở giường, với Trương Tiểu Oản, “Đứa nhỏ sống, chỉ lớn bằng hai bàn tay của , lớn lên giống .”
“Đây là đứa con thứ ba của ngài, ngài lấy tên là?” Trương Tiểu Oản ôn hòa đáp.
“Ta đặt, sống qua trăm ngày hẵng .” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt , giống như đang đến con trai .
Trương Tiểu Oản xong thì hé răng. Uông Vĩnh Chiêu lúc mới đầu nàng đang gối đầu lên cánh tay , vươn tay sờ sờ bụng nàng , “Con chúng về sẽ tên là Hoài Mộ, tự là Tử Trân.”
Trương Tiểu Oản xong thì với . Uông Vĩnh Chiêu hai mắt nàng, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh thì dùng ngón tay nghịch tóc nàng chơi một hồi thì , “Về sẽ dạy ngươi chữ.”
Trương Tiểu Oản xong thì nhắm mắt đó mở mắt , “Ta mấy chữ, nương là cháu gái tú tài, nàng mấy chữ nên cũng một hai chẳng qua nhiều lắm.”
“Biết mấy chữ?” Uông Vĩnh Chiêu xong thì ngẩn hỏi.
Trương Tiểu Oản mấy chữ thường dùng, Uông Vĩnh Chiêu hỏi và thấy nàng tên thì lập tức , “Ngày mai sẽ dạy ngươi thêm mấy chữ.”
Trương Tiểu Oản chỉ đành , đó cả đêm suy nghĩ miên man ngủ .
Ngay trong ngày Uông Vĩnh Chiêu thật sự dạy nàng mấy chữ nhưng lúc nàng đang thì Uông Đỗ thị bên tiến đến bái kiến Lệ di nương nhảy từ Hắc Yến Lâu xuống, ngã gãy một chân, chỉ còn nửa cái mạng, trong miệng đều gọi tên .