Uông Đỗ thị dứt lời xong thì lau nước mắt. Trương Tiểu Oản nửa cúi đầu , mặt biểu tình gì, trong lòng cũng sóng gió.
Ngày đó Uông Vĩnh Chiêu rời , nửa tháng cũng trở về, đến Giang Tiểu Sơn mấy hôm cũng về Uông phủ.
Lại qua một thời gian, thời tiết tháng bảy nóng bức hơn, Uông Vĩnh Chiêu cũng một tháng tới. Lúc xiêm y Trương Tiểu Oản đổi càng nhẹ nhàng hơn, tâm tình cũng thế.
Bên Tĩnh Vương Phi cũng cho đưa tin tức tới, Tĩnh Vương thu phục phần đất mất, chuẩn tiến công triều Hạ. Thế là tâm tình nhẹ nhàng đến mấy ngày của Trương Tiểu Oản trầm trọng hơn.
Có khi nửa đêm đột nhiên tỉnh nàng cho rằng Tiểu Lão Hổ đang ở bên tai nàng gọi thế là nàng thậm chí kịp giày mà lao ngoài tìm một hồi. Sau khi tìm thấy nàng mới buồn bã mất mát mà trở về, đó cũng ngủ tiếp nữa.
Vì thế đến mấy ngày nàng gầy bớt một ít thịt khó khăn lắm mới dưỡng .
Mạnh khuyên giải an ủi nàng, Trương Tiểu Oản vài câu nhưng vẫn giải lo âu trong lòng. Cứ thế qua mấy ngày nàng niệm vài cuốn kinh Phật thì mới coi như an tâm một chút, còn mơ thấy Tiểu Lão Hổ hàng đêm nữa.
Đợi đến tháng chín, lúc thời tiết nóng bức nhất, lúc Trương Tiểu Oản sắp quên mất Uông Vĩnh Chiêu thì tới.
Một ngày đạp cửa mà đến, Trương Tiểu Oản vài mới thấy rõ tới, nàng tức khắc kinh hỉ lên, nhưng đó đôi mắt ảm đạm xuống. Người Tiểu Lão Hổ của nàng.
dù thế nàng vẫn treo nụ mặt, , “Ngài tới.”
Uông Vĩnh Chiêu liếc nàng một cái, nhẹ “Ừ” một tiếng. “Ngài ăn cơm ?” Trương Tiểu Oản nhạt hỏi. “Chưa.”
“Ta chút đồ cho ngài nhé?” “Được.”
“Tay ngay đây.” Trương Tiểu Oản hành lễ với đó xuống nhà bếp.
Bên Uông Vĩnh Chiêu ở ghế , phụ nhân mấy câu bỏ mà chậm rãi nhắm hai mắt . Coi như trở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-224.html.]
*******
Uông Vĩnh Chiêu dành ba tháng, tự dẫn đầu mang theo mới thể đuổi tận g.i.ế.c tuyệt bộ những kẻ liên quan tới Dự Châu Lôi gia. Hắn cũng cho gọi Triệu Đại Cường tới, chằm chằm giáo huấn một trận mới thả về.
Ba tháng, bôn ba mấy ngàn dặm, g.i.ế.c hơn mười để diệt khẩu, găm ở chỗ tối chuẩn mới thể che giấu chuyện của Lôi gia.
Triệu Đại Cường dám nghĩ tới chuyện đến báo thù , nhưng dám nghĩ thì Uông Vĩnh Chiêu cũng biện pháp để khiến ngoan ngoãn lời.
Ngay từ đầu Uông Vĩnh Chiêu vốn định đốt hủy đơn kiện tên nộp lên đó lấy mạng chó của nhưng vì phụ nhân quá yêu thương đám em trai em gái ngu ngốc của nàng nên vẫn lựa chọn cách mất công hơn là g.i.ế.c hết những liên quan đến chuyện của Lôi gia, chỉ để Triệu Đại Cường để đứa em gái của nàng quả phụ.
Sau khi trở về, Uông Vĩnh Chiêu thả lỏng, biếng nhác, đến một ngày sốt cao giường. Hắn bệnh, mà đám thuộc hạ của cũng thượng thổ hạ tả ngừng. Đại phu mời đến Uông Vĩnh Chiêu là do bệnh cũ tái phát nên sốt cao, còn mấy là ăn đồ hỏng.
Trương Tiểu Oản gọi Giang Tiểu Sơn tới hỏi thì mới gần đây Đại công tử ngoài việc. Nghe , Trương Tiểu Oản kinh ngạc, “Không ở trong nhà nghỉ tạm ?”
Lúc nàng hầu tới báo, là Uông Vĩnh Chiêu sẽ ở phủ mấy tháng khiến nàng tưởng ở bên cạnh di nương nên tới nữa.
“Là như thế,” Giang Tiểu Sơn thò đến nhẹ nhàng bên nàng những lời nên , “Tình hình ngoài thì là như thế, đều tưởng Đại công tử ở nhà tu dưỡng tính. Trên thực tế hôm nay ngài trở là về chỗ ngài luôn.”
Giang Tiểu Sơn vẫn luôn ở trong nhà diễn kịch với Đại công tử giả, hôm nay cũng là hơn ba tháng mới trở về thôn Phiến Diệp Tử.
Ai Đại công tử mới trở về đây, ngủ một đêm bệnh, chắc là ở bên ngoài lụng vất vả thật sự.
“Ngài còn việc gì nữa ?” Giang Tiểu Sơn dứt lời, cũng dám nhiều hơn mà khom hỏi.
“Đi .” Trương Tiểu Oản hỏi nhiều, chờ đầu nàng chuẩn lau cho Uông Vĩnh Chiêu. Lúc nàng để ý nhưng thấy vết thương mới mà chỉ là vết thương cũ đây thấy. Chỉ là hai sườn đùi đỏ thẫm, hẳn là do cưỡi ngựa đường dài.
Nàng cũng nghĩ nhiều, chăm sóc hai ngày thì Uông Vĩnh Chiêu cũng hơn. Lúc mời đại phu đến cũng nhân tiện để ông bắt mạch cho nàng. Biết thể nàng khỏe mạnh thì cũng lòng gật đầu.