XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 236

Cập nhật lúc: 2025-01-06 03:02:36
Lượt xem: 93

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ai cần con?” Trương Tiểu Oản nhẹ nhàng chải tóc cho hỏi.

Uông Hoài Thiện ngoan ngoãn mà cho nàng chải đầu, nhúc nhích. Lúc đáp lời, chỉ nức nở mà hít cái mũi, giống như thương tâm đến .

“Những gì nương qua con còn nhớ ?” Trương Tiểu Oản chậm rãi chải tóc cho từng chút một, miệng cũng chậm rãi hỏi.

Nếu như thế nàng sợ là chua xót khi thấy đứa con lâu ngày gặp trưởng thành ít sẽ nuốt cả nàng khiến nàng ngừng mất. Nàng chải vuốt tóc của , cũng chậm rãi đem những cảm xúc che trời lấp đất đó chậm rãi che .

“Hừ……” Uông Hoài Thiện đầu tiên là lời nào, đó oán hận mà hừ một tiếng. Đợi Trương Tiểu Oản chải xong tóc cho mới vươn tay sờ sờ dây buộc tóc màu xanh , còn để bên mũi ngửi ngửi. Lúc đầu, ôm chặt eo nàng, chôn mặt bụng nàng, tận tình mà chảy nước mắt.

“Con nhớ mẫu .” Hắn .

Trương Tiểu Oản ôm đầu của , ngẩng đầu để nước mắt chảy xuống.

“Mẫu nhớ con ?” Uông Hoài Thiện rầu rĩ cất giọng hỏi. “Rất nhớ.” Trương Tiểu Oản đáp.

Cuối cùng Uông Hoài Thiện cũng ngẩng đầu lên đang rớt nước mắt, để mặc nó rơi mặt . Hắn duỗi tay sờ sờ mới lên, cầm tay áo lau nước mắt cho nàng.

“Mẫu thích con nhất ?” Uông Hoài Thiện hai mắt nàng đẫm lệ thì cẩn thận, vô cùng thận trọng hỏi.

Trương Tiểu Oản gì mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy thì , con tha thứ cho ngài.” Uông Hoài Thiện thở dài, dựa đầu lên vai nàng, giống như nhẫn nại , “Ngài thêm nhi tử thì thêm nhi tử, chỉ là ngài vĩnh viễn nhớ rõ để con thương tâm.”

Nói xong nâng một tay Trương Tiểu Oản lên, để lên n.g.ự.c để nàng cảm giác tiếng tim đập, để nàng trong lòng thích nhất cũng là nàng.

Thấy Trương Tiểu Oản nhịn nở nụ . Nàng cúi đầu dán mặt mặt để cảm nhận nhiệt độ cơ thể , cũng cho bản con trai nàng thật sự trở . Hai con ôm , còn ở cổng lớn xa Uông Vĩnh Chiêu thấy cảnh thì thiếu chút nữa siết c.h.ặ.t t.a.y đến nát.

Hắn nhịn nhịn, cuối cùng đầu . Vốn , nhưng ở thời điểm thể dồn nàng quá chặt. Nữ nhân quá tàn nhẫn, mà bức nàng thì nàng sẽ cướp một trong những con đường để cho nàng chạy luôn.

Hiện nay là nàng còn thiếu .

*******

“Sao là Thiện Vương?” Trương Tiểu Oản mang theo Uông Hoài Thiện nhà bếp, tiên múc nước cho rửa tay chuẩn lấy gạo xay bột.

Ở nơi chính viện uông Vĩnh Chiêu dựa theo thói quen của nàng mà yêu cầu nha bà tử đúng giờ tới quét tước, còn thì cần gì nàng mới gọi cửa. Hôm nay Uông Vĩnh Chiêu ở nhà, Hoài Mộ lúc cũng ở tiền viện với , đến giờ ngọ mới tới.

Hiện nay còn sớm, còn gần một canh giờ nữa hai cha con mới về vì thế Trương Tiểu Oản cũng chuyện với con trai cả một hai.

Nghe xong câu hỏi của nàng, Uông Hoài Thiện duỗi tay rửa xong để lau tay cho , miệng đáp, “Con cũng đòi hỏi, cho thì cho thôi. Lúc con với Tĩnh Vương, nếu cần con đánh thì con sẽ đánh vì ông , nhưng đánh xong hoặc chờ tới khi con đánh nữa thì con sẽ mang mẫu về quê dưỡng lão, còn ông gì thì . Ông cho con cái chức Thiện Vương thì con cũng đồng ý ngày nào đó ông cảm thấy đòi thì cứ lấy nhưng đừng lấy đầu con và mẫu .”

“Hai chuyện ?” Trương Tiểu Oản lau tay cho , mặt trầm xuống hỏi.

“Tĩnh Vương, , hoàng đế hiện tại vẻ với con, cũng gì giấu diếm con. Ông nhưng là chí hướng. Mẫu một chỉ cần chí hướng thì dù việc thế nào cũng từ bản chất. Ông con dân Đại Phượng triều đều cơm ăn, dân dù thiên tai thì cũng sẽ duỗi tay ăn cả con . Mẫu , con cảm thấy thể giúp ông , ngày nào đó nếu ông cảm thấy chướng mắt con thì con sẽ mang ngài . Con bản lĩnh, ở chúng cũng thể tồn tại.” Uông Hoài Thiện , khuôn mặt tuấn lãng của sáng ngời như ánh mặt trời lóa mắt.

Nói tới chỗ lén lút bên tai Trương Tiểu Oản, “Mẫu , hiện tại con bản lĩnh, ngài ?”

Trương Tiểu Oản nở nụ , nàng vươn tay sờ sờ mặt , thở dài , “Phải, con rốt cuộc trưởng thành.”

.” Uông Hoài Thiện nghiêm túc gật gật đầu, lấy chày giã gạo, đảo gạo, mặt hỏi Trương Tiểu Oản, “Ngày nào đó ngài thu dọn một chú mang theo tới chỗ con ở ?”

“Hử?” Trương Tiểu Oản xắn tay áo cho , để ý mà hỏi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-236.html.]

“Vào ở Thiện Vương phủ,” Uông Hoài Thiện ngừng cái chày trong tay, nghiêm túc với nàng, “Con đang bảo ngài mang theo đồ lặt vặt dọn về ở Thiện Vương phủ. Chờ ngài quản gia, sửa sang , bao nhiêu nha bà tử cũng ngài lên tiếng con mới .”

Trương Tiểu Oản xong thì đau đầu, duỗi tay xoa trán chuyện.

“Ngài theo con ?” Uông Hoài Thiện nóng nảy, giọng cũng cao hơn.

“Đệ con còn nhỏ.” Trương Tiểu Oản chỉ đành lời .

“Con cũng cần , ngài thể mang theo .” Uông Hoài Thiện gấp đến độ mặt đều đỏ, “Ngài đừng sợ cho ngài , để con bảo Tĩnh Vương thưởng thêm cho ông mấy mỹ nhân đổi !”

Trương Tiểu Oản thấy thì khổ nổi, chỉ đành nhàn nhạt , “Con còn vô lý nữa thì sẽ đánh con. Con về chọc , đây là mẫu con ngày lành ?”

“Ngài…… Ngài luyến tiếc ông .” Uông Hoài Thiện lấy cái chày , hung hăng ném tường.

Hắn tức giận đến nỗi tại chỗ thở phì phò, Trương Tiểu Oản mà rớt nước mắt đó lẳng lặng , “Lúc con ở bên ngoài ngày nào nghĩ tới con. Con về hỏi han mẫu thaan xem những ngày con sống thế nào mà chỉ tùy hứng vô lý với . Chẳng lẽ con đây là tự con đ.â.m d.a.o nhỏ lòng ?”

“Con…… Con……” Uông Hoài Thiện lắp hai chữ, đó , khó hiểu hỏi , “Sao còn về mà thứ đổi hết ?”

Trương Tiểu Oản tới gần , ôm trong lòng trấn an mà vỗ lưng . Đợi bình phục nàng mới thở dài bên tai , “Không mẫu theo con, nếu thể thì hiện tại sẽ theo con ngay. hiện tại con là Thiện Vương, nếu con đón từ trong phủ của phụ con thì ngoài sẽ con thế nào, Đại công tử thế nào? Hiện tại đều ở một con thuyền, nếu nó thì sẽ lật, con chịu hiểu chuyện thế chứ?”

Sao Uông Hoài Thiện hiểu chuyện? Những việc kỳ thật đều hiểu, chẳng qua chỉ ở vương phủ vì nành đánh hạ .

vương phủ là con vì ngài đánh hạ tới, nếu ngài ở thì ai ở?” Uông Hoài Thiện oán hận mà cắn vai nàng. Cho dù với bản nhiều chăm sóc nàng nhưng vẫn thấy tức vì nàng phản bội .

Nàng chỉ là con, bây giờ?

“Về tự nhiên sẽ ở.” Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ, ôn nhu mà trấn an , “Đó là nhà của con về , con cho ai ở thì tự nhiên đó ở, hiểu ?”

“Hừ, đó cũng là việc về , hiện tại ngài tới đó ở thì con ở ?” Uông Hoài Thiện thế thì bực bội, cắn cắn vai nàng. sợ cắn đau nàng vì thế cách một tầng xiêm y nhẹ l.i.ế.m liếm chỗ đó.

Trương Tiểu Oản nhịn trấn an mà vỗ vỗ lưng , “Nếu con nguyện ý thì tự nhiên ở đây với mẫu chứ còn ở chỗ nào nữa.”

“Vậy thì , để con với Uông đại nhân.” Uông Hoài Thiện trầm mặc một hồi mới tình nguyện mà phun những lời .

Uông đại nhân? Rốt cuộc bao nhiêu cách gọi với cha chứ? Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu đó nâng thẳng, giặt khăn lau mặt cho . Lúc lau mặt cho nàng nhịn với , “Đều là Thiện Vương còn lóc thế ?”

“Con chỉ mặt ngài, khác còn lâu mới thấy con .” Uông Hoài Thiện thấy lời thì chẳng hề để ý .

Quả thật là thế, theo Tĩnh Vương đánh giặc, trận nào m.á.u me đầm đìa? Hắn từng cưỡi ngựa qua vạn cỗ thi thể, nhưng vẫn ngựa đấy thôi? Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nô nê cầm mâu trận tiếp tục

chém giết. Cho dù ngay đó địch nhân c.h.é.m cũng từng sợ hãi, càng đừng tới rớt nước mắt.

Hắn cũng , chỉ thích . Cho nên Tĩnh Vương mới gọi là Thiện Vương, chữ Thiện cũng nghĩa . Lúc lương thảo của bọn họ gián đoạn, vạn binh rên rỉ khổ sở vẫn . Hắn vẫn thể mang theo binh sĩ vài tiếng, bao giờ đem tới đen đủi cho Tĩnh Vương. Quay đầu mang theo binh sĩ đoạt lương thảo của quân địch, qua bao nhiêu gian khổ đó chỉ từng .

Chỉ lúc trở về, chỉ thì nước mắt khô cạn mới chảy xuống. cho dù rơi nước mắt vẫn vui, cũng cảm thấy hổ khó chịu gì.

“Lòng con khó chịu nên , ngài đừng cản con.” Uông Hoài Thiện lóc nàng, mặt hề ngượng ngùng, đôi mắt hồng hồng.

“Được, , ngăn con.” Trương Tiểu Oản lời thì nhất thời nhịn nhẹ hôn lên trán , mỉm , “Cho dù con lớn đến cũng là con trai của , là Tiểu Lão Hổ của .”

Uông Hoài Thiện lời thì thoáng đắc ý mà nở nụ .

Sau khi Trương Tiểu Oản lời thì cũng coi như dỗ . Nàng nấu cơm, cho dù nàng cho vài ăn thì Uông Hoài Thiện cũng chỉ khinh thường mà hừ hừ, gì khác.

Loading...