Nàng kinh ngạc chuyện con bận rộn như thế còn Uông Vĩnh Chiêu im lặng một hồi mới tỉ mỉ cho nàng , “Hiện nay quản lý vạn quân, trong doanh ba tướng, 6 Đô Thống, 12 Ngàn Tổng đều chờ lĩnh mệnh từ . Nhiều như thế thì gì chuyện nhàn hạ ở nhà?”
Trương Tiểu Oản nghĩ nghĩ đó cúi đầu vùi lên vai , thở dài , “Con cái lớn lên thì giống như con nữa .”
Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì buồn , “Hắn là vương gia khác họ mà ngươi còn chỉ là con ngươi chắc?”
Dứt lời , “Hoài Mộ cũng là con ngươi đó.”
Trương Tiểu Oản thì , rũ mắt ngủ .
Ngày thứ hai nàng Thiện Vương phủ trở về thấy phu quân của nàng thưởng bốn đại mỹ nhân, đều là tiểu thư khuê các của các đại thần tội. Nàng lập tức cảm thấy bất đắc dĩ dở dở . Thính quản gia báo xong thấy sắc mặt nàng thì chỉ đành gì.
Suy nghĩ một hồi Trương Tiểu Oản chỉ thở dài, “Đều xếp ở đại viện thôi.”
Thính quản gia lĩnh mệnh , đại viện bốn vị di nương. chỗ đó 9 phòng, nhét thêm 4 nữa cũng .
Đêm đó Uông Vĩnh Chiêu trở về, Trương Tiểu Oản giống như việc gì nhưng kẻ thưởng 4 mỹ nhân là thì sắc mặt xanh mét. Hắn cũng lạnh mặt với nàng, đó phẫn nộ ôm Hoài Mộ bỏ , đến thư phòng ôm con ngủ một đêm ở giường nhỏ. Đến sáng hôm say Thính quản gia tới báo với nàng việc .
Trương Tiểu Oản thể gì, chỉ chờ con cả tới nàng lập tức cầm chổi lông gà hung hăng đánh đến nỗi lông gà rụng đầy đất. dù thế Uông Hoài Thiện vẫn phục mà , “Ông mới chỉ 4 , Thượng Đức tướng quân ở con còn 12
kìa. Ông còn xây thêm một viện nữa mới đủ chỗ chứa đó.”
Trương Tiểu Oản lập tức giận đáng một cái, Uông Hoài Thiện tố cáo, “Cũng con cho ông , là hoàng đế cho đấy chứ, con thì gì?”
Trương Tiểu Oản đau đầu với , lúc nàng mới chân chính cảm giác việc mất khống chế khi con trẻ lớn lên và tự chủ ý.
*******
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-239.html.]
Tứ đại mỹ nhân cũng với mấy di nương còn nhét một chỗ thế là Thượng Thư phủ náo nhiệt lên. Mỗi ngày Trương Tiểu Oản từ Thiện Vương phủ trở về những nữ nhân đó những gì thì đều trợn mắt há hốc mồm. Nàng quá bội phục đám nữ nhân nhiều mưu mô, một thể khiến một khác cứ thế hộc máu, mà đó là nam chính vẫn xuất hiện nào đấy.
nàng cũng ngăn cản bọn họ gì, nếu nào thể lọt mắt Uông Vĩnh Chiêu thì nàng cũng thể chấp nhận . Nàng yêu Uông Vĩnh Chiêu nếu cũng vô tình với nàng thì cũng là chuyện . Những mỹ nhân ai để ý cũng coi như giúp nàng việc , khiến nàng may mắn.
Nàng hai đứa con trai nên cũng quan tâm lắm đến cái gì mà tình cảm với tình cảm. Nàng con của là đủ .
Mặc kệ là nữ nhân ai khác thì một đời đều học cách thỏa mãn. Cho nên Trương Tiểu Oản căn bản nghĩ tới hứng thú của Uông Vĩnh Chiêu đối với duy trì lâu như thế.
lẽ là tiêu hóa nổi ân điển lớn lao nên Uông Vĩnh Chiêu lúc nào cũng cáu giận. Đa phần lúc bận rộn cả ngày về nhà thì sẽ vô tình té ngã mặt , hoặc một nữ tử xa lạ chạy tới mặt lóc sướt mướt chuyện gì đó hiểu . Những chuyện thình lình khiến luôn phát hỏa mặt Trương Tiểu oản, đó mắng nàng, “Nhi tử bất hiếu, phụ nhân chuyên bậy.”
Kẻ chuyên bậy là Trương Tiểu Oản thấy mắng thế thì chỉ thể cúi đầu gì, cứ mặc cho mắng. một ngày trở về Uông Vĩnh Chiêu mắng xong thì ghế rên một tiếng.
Nàng kinh hoảng qua xem trán gọi đại phu tới. Đại phu : “Suy nghĩ quá độ.”
Trong lòng nàng kinh hoảng, lệnh cho gọi Uông Hoài Thiện trở về mới nhiều ngày nay Uông Vĩnh Chiêu một khác nhàn hạ. Mỗi ngày đều mang theo Uông Hoài Thiện bên ngoài bái kiến vô quan viên.
Đêm đó Uông Vĩnh Chiêu vẫn tỉnh , ở trong mộng kêu lên vài tiếng sợ hãi, mỗi là một cái tên mà Trương Tiểu Oản cũng là ai.
Đợi nàng gọi Uông Hoài Thiện tới tra hỏi tìm tra hỏi mới những là những hy sinh chiến trường và bọn họ đều là thủ hạ của Uông Vĩnh Chiêu. Có một là cha của binh lính đắc lực bên Hoài Thiện bây giờ.
Những đó Uông Vĩnh Chiêu ở trong mộng còn gọi tên cha thì cảm kích thôi, đều quỳ rạp xuống mặt Uông Hoài Thiện, nghẹn ngào sống c.h.ế.t đều sẽ theo .
Mấy ngày Uông Vĩnh Chiêu cuối cùng cũng tỉnh , đợi tỉnh táo mới với Trương Tiểu Oản, “Ngươi đừng rời khỏi , ngươi còn thiếu thật nhiều.”
Trương Tiểu Oản xong thì nhạt, lấy khăn tay xoa trán cho , nhẹ giọng , “Đã .”
Uông Vĩnh Chiêu xong thì nhắm mắt , thở nhẹ một , dùng giọng sức lực tiếp lời, “Rất nhiều năm nay, Tiểu Oản, ngươi chỉ mong thái bình mà trải qua một ngày yên .”