XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 255

Cập nhật lúc: 2025-01-06 09:10:53
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Tiểu Oản tiếng, cúi đầu dùng môi khẽ chạm chạm lên mặt nhỏ của . Lúc nàng ngẩng đầu thì thấy Uông Vĩnh Chiêu quả nho bàn. Nàng , “Dạ dày , thể ăn quá lạnh nên ăn chút cơm .”

Uông Vĩnh Chiêu thu tầm mắt, một hồi mới thuận miệng “Ừ” một tiếng. Lúc Trương Tiểu Oản duỗi tay cầm một quả nho cẩn thận lột vỏ, bỏ hạt đưa đến bên miệng Hoài Mộ. Có lẽ quả nho chua nên lúc đầu há miệng như trứng gà. Sau khi kinh ngạc qua mới nhai quả nho, Trương Tiểu Oản thấy thế thì nhịn tiếng, lúc mới bóc một quả khác.

Đút cho Hoài Mộ vài quả thấy trong miệng vẫn còn, Trương Tiểu Oản đưa quả nho bóc vỏ đến bên miệng Uông Vĩnh Chiêu.

Hắn ngây nàng.

“Ngài ăn một quả.” Trương Tiểu Oản với .

Uông Vĩnh Chiêu mở miệng để Trương Tiểu Oản nhét quả nho , đó nàng đầu lột vỏ bo. Hai cha con ngươi một miếng một miếng, cứ thế ăn xong đống nho để ở bàn. Một đĩa quả nho cứ thế một hồi ăn hết, Hoài Mộ thấy thế thì vỗ hai tay nhỏ , thất vọng mà “A” một tiếng.

“Đừng ăn nhiều, ăn cái nhiều bụng sẽ lạnh.” Thấy Uông Vĩnh Chiêu ngẩng đầu gọi thì nàng giành mở miệng , cũng ngăn .

“Mới mấy quả thì vấn đề gì?” Uông Vĩnh Chiêu nhịn cằn nhằn đó gọi Giang Tiểu Sơn lấy thêm tới.

Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ mà thở dài, Hoài Mộ thấy nàng thở dài thì xoay gọi Uông Vĩnh Chiêu, “Phụ ……”

Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày, cửa kiên nhẫn , “Người ……”

Không bao lâu gã sai vặt chuyên canh cửa chạy .

“Bảo Giang Tiểu Sơn cần lấy nữa.” Uông Vĩnh Chiêu nhanh chậm một câu đó thả Hoài Mộ lên đất, với , “Con tự cửa chơi .”

Hoài Mộ ngước mắt , thấy Trương Tiểu Oản gật đầu với thì lúc mới chạy như bay đến cạnh cửa gọi gã sai vặt chuyên chơi đùa với , “Thuận Tử, Thuận Tử……”

“Chờ qua hai tuổi ngài vẫn nên nghiêm khắc với hơn, để học mấy chữ .” Nhìn chạy xa, ý bên miệng Trương Tiểu Oản nhạt . Nàng nghiêng đầu thương nghị với Uông Vĩnh Chiêu.

“Ừ, việc tự chủ trương.” Uông Vĩnh Chiêu nửa ở ghế , lười nhác .

Lúc Thính quản gia mang theo nha bưng đồ ăn lên. Trương Tiểu Oản để nha thêm cơm, chỉ ôn hòa bảo bọn họ xuống. Lúc nàng mới tự động tay lấy cơm co chậm rãi ăn.

Ăn đến một nửa, thấy Uông Vĩnh Chiêu vẫn luôn nàng mới hỏi, “Ngài ăn thêm ?”

Uông Vĩnh Chiêu lắc đầu , “Ăn của ngươi .”

Trương Tiểu Oản đầu ăn cơm, vì thể nên hiện tại nàng ăn cơm chậm , cứ thế cũng mất gần nửa canh giờ. Uông Vĩnh Chiêu vẫn luôn . Chờ nàng ăn xong ba bát cơm mới thể thon gầy của nàng một cái đó mở miệng nhàn nhạt , “Ngày bảo đại phu tới một đơn thuốc bổ mà uống.”

“Vâng.” Trương Tiểu Oản cự tuyệt, chỉ gật đầu . Sắp đến giờ Tý ngày hôm nay thấy Uông Vĩnh Chiêu về, Trương Tiểu Oản cầm đèn lồng đến thư phòng ở tiền viện. Thấy nàng tới, thủ vệ hai bên đều ngây , đó một phục hồi chạy phòng thông báo.

Trương Tiểu Oản cầm đèn một đường , thấy cửa thư phòng mở rộng thì nàng dừng hỏi bên trong, “Ngài ở trong đó ? Ta ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-255.html.]

“Tiến .”

Nghe giọng còn chút lạnh nhạt , Trương Tiểu Oản xách váy phòng. Đến trong phòng nàng đánh giá thư phòng bao giờ đến . Xem qua vài nàng mới ôn nhu với Uông Vĩnh Chiêu lúc đang chính giữa phía bàn, “Đã đêm nên tới hỏi xem ngài trở về ngủ ?”

Trong tay Uông Vĩnh Chiêu vẫn cầm bút, nàng một cái nhàn nhạt , “Trước xuống .”

Thấy còn việc, Trương Tiểu Oản cũng giao đèn lồng cho binh bên cạnh đó qua một cái ghế ở bên sườn của chiếc bàn mà xuống.

“Đừng đó, đây” Lúc Uông Vĩnh Chiêu há miệng .

Trương Tiểu Oản đầu thì thấy ngẩng đầu vì thế nàng chỉ đành ngó xem chỗ nào thể .

“Nhanh dọn ghế đây cho phu nhân .” Uông Vĩnh Chiêu tiếng, ngoài cửa truyền đến một tiếng “Vâng” đó thư phòng thêm .

Trương Tiểu Oản thấy một tầm hơn hai mươi tuổi tới uốn gối, chắp tay với nàng , “Tiểu nhân bái kiến phu nhân.”

“Không cần đa lễ, lên .”

Người lập tức lên chuyển một cái ghế đặt ở bên trái cái bàn cho nàng . Lúc Uông Vĩnh Chiêu đang dùng tay trái để chữ, Trương Tiểu Oản thấy cầm bút bay múa giấy thì quy củ , đầu thò , nghiêng. Chỉ chờ xong tin, giao cho mới dọn ghế cho nàng.

Lúc dậy nàng cũng dậy theo cùng từ chủ viện về hậu viện. Một đường lúc đầu Uông Vĩnh Chiêu cực nhanh, ở giữa giống như nghĩ tới cái gì nên bước chậm , ở bên nàng.

Đợi qua bên nàng vài bước, Trương Tiểu Oản nghĩ nghĩ vươn bàn tay cầm đèn lồng nắm lấy tay đó mở miệng tán gẫu, “Sinh nhật của Hoài Mộ thêm hai bộ quần áo mới cho . Ngày mai Thính quản gia tới kho lấy vải đến chọn xem cái nào phù hợp.”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu nàng một cái, tiếp nhận đèn lồng trong tay nàng.

Trương Tiểu Oản lúc treo cả hai tay cánh tay đang cong cong của . Trong bóng đêm tĩnh lặng nàng nhẹ nhàng , “Ta cũng cho ngài và Hoài Thiện một bộ. Của ngài sẽ là màu tím còn của Hoài Thiện là màu xanh, ngài thấy ?”

“Ừ.”

“Nếu nhà kho vải thì còn để Thính quản gia ngoài tiệm vải tìm thêm, ngài thấy ?”

“Ừ,” nàng đến đây Uông Vĩnh Chiêu đầu nàng nhàn nhạt , “Nếu rảnh rỗi thì để hạ nhân an bài, ngươi phường nhuộm vải xem thích cái nào thì mua cái đó.”

Trương Tiểu Oản xong thì lắc đầu, khẽ thở dài , “Lặng lẽ mua mấy cây vải cho phụ tử ngài quần áo là . Trong tình cảnh chúng vẫn nên khiêm tốn một chút. Nơi trong ngoài đều bao nhiêu con mắt đang chằm chằm ngài.”

Uông Vĩnh Chiêu lời thì chân lập tức ngừng , xoay thật sâu Trương Tiểu Oản. Thấy ánh mắt nàng bình thản thì lập tức vung tay lên ném đèn lồng qua mọt bên đó ôm bước nhanh về sân của bọn họ.

Không đến một lát ôm về chủ viện, nội phòng cong chân đá văng cửa phòng ngủ. Trong bóng đêm, là hạ nhân nào thấy tiến thì lập tức hỏi ai. Thấy quát một tiếng “cút” thì vội lui , đó chính là lặng ngắt như tờ.

Lúc , Uông Vĩnh Chiêu nửa ném Trương Tiểu Oản lên giường đó đè lên. Nương theo chút ánh trăng mờ ảo, sâu mắt nàng, khàn khàn hỏi: “Ngươi cũng nhiều đôi mắt chằm chằm ư?”

Hắn còn tưởng cả đời trong mắt, trong lòng nàng chỉ đứa con trai cả thôi.

Loading...