XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 278

Cập nhật lúc: 2025-01-06 13:56:22
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gia binh theo lệnh Uông Vĩnh Chiêu mà tìm xe ngựa, bởi vì Hồ gia thôn quan hệ với Trương Tiểu Oản nên xe ngựa cũng do con trai của của tộc trưởng mang tới. Trong xe ngựa lót chăn bông thật dày, hai cha con Uông Vĩnh Chiêu cưỡi ngựa nữa mà đều chui hết trong xe khiến thùng xe vốn rộng thành chật cứng.

Cho dù lót chăn bông thì xe ngựa vẫn chút xóc nảy, Uông Hoài Thiện quá lo lắng cho nên cũng đệm. Một thiếu nhiên lang cao lớn uy phong, tuấn lãng khí như cứ thế cuộn mặt đất. Hắn cũng đành chịu để Trương Tiểu Oản ghé đùi Uông Vĩnh Chiêu bởi vì như thế thì nàng sẽ dễ chịu hơn một chút.

vẫn bò đến, dán lên bên mặt Trương Tiểu Oản nàng, thấy nàng với thì cũng ngây ngốc , trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Mà Trương Tiểu Oản thấy thì căng thẳng một đường mới coi như thả lỏng. Lúc nàng ngủ nhưng lời xong nên nàng yên tâm ngủ. Xe ngựa một hồi nàng mới nghiêng đầu nhẹ nhàng hỏi nam nhân đang dùng tay ngừng chải vuốt mái tóc lâu ngày gội của : “Hiện tại chuyện ?”

“Hử?” Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày.

“Ngài đợi một lát.” Uông Hoài Thiện hiểu ý nàng, thò khỏi xe qua một hồi mới về , “Ngài .”

Trương Tiểu Oản đỡ tay Uông Vĩnh Chiêu dậy nhưng thấy cực kỳ bất mãn thì khổ giải thích, “Để xong sẽ xuống.”

“Lần bắt là hai đứa nhỏ của Lăng gia……” Thấy Hoài Thiện xen mồm, Trương Tiểu Oản quét mắt liếc một cái mới đầu với Uông Vĩnh Chiêu, “Ta đoán bọn họ mang tới Đại Đông, hoặc Vân Châu. Ta chỉ đến thế còn cái khác đợi ngủ dậy sẽ hết với .”

Dứt lời nàng đầu xuống, yên tâm hôn mê. Uông Hoài Thiện thấy thế thì trong tích tắc sợ đến tim nhảy , Uông Vĩnh Chiêu cũng hơn là bao, vội vươn tay thở của nàng nhưng tay cứng đờ như cục đá.

Uông Hoài Thiện dứt khoát định ghé đầu n.g.ự.c xem tim nàng còn đập nhưng Uông Vĩnh Chiêu chút suy nghĩ đập cho một phát khiến cả lật sang một bên.

Uông Hoài Thiện vội vàng ôm đầu thì thấy Uông Vĩnh Chiêu khôi phục thần trí, giơ tay xem xét mạch của nàng, xác định mạch đập vững vàng, nàng chỉ đang ngủ thì mới bế lên, đổi tư thế để nàng ghé lên đùi ngủ cho ngon.

Một đường hai cha con ai để ý tới ai, cũng chẳng thèm liếc mắt . Chờ đến Thượng Thư phủ, Uông Vĩnh Chiêu cũng tiền viện mà chỉ lạnh lùng với khí, “Mau cút đến tiền viện, nên cái gì thì mau mà .”

Lúc trong phủ chuẩn nước ấm, ôm trong phòng, tự tay cởi quần áo cho nàng, thấy nàng là thâm tím đến mưng m.á.u thì trong thời gian ngắn Uông Vĩnh Chiêu nhịn . Hắn hận đến nỗi nâng cái bàn đập về phía cửa khiến cánh cửa kiên cố phá hai rơi mặt đất. Cái bàn bay khỏi cửa rơi xuống sân phát tiếng đinh tai nhức óc. Đám nha bà tử sợ đến mức thét chói tai, chạy trốn như thỏ.

*******

Trương Tiểu Oản một giấc ngủ dậy thì thấy cả thoải mái thanh tân. Nàng dậy thấy Bình bà tử ở bên cạnh sốt ruột , “Phu nhân, ngài trăm triệu thể dậy .”

Trương Tiểu Oản sửng sốt một chút mới ngẩng đầu hỏi, “Làm ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-278.html.]

“Nữ y trong cung ngài ba ngày bất động, đợi miệng vết thương kết vảy thì sẽ để sẹo.” Bình bà tử lúc tới quỳ xuống mép giường nhỏ giọng , “Đại lão gia dặn dò tiểu nhân chăm sóc ngài, còn nếu ngài tỉnh thì gọi lão gia.”

Trương Tiểu Oản chần chờ một chút mới , “Vậy đưa tin thôi.”

Nghe thấy lời Bình bà tử mới tới cạnh cửa gọi đó trở về quỳ gối giường, nhỏ giọng kể hết với Trương Tiểu Oản chuyện phát sinh trong phủ thời gian . Nghe thấy hai cha con hở là đánh , ngay cả trong nội viện của nàng mà bọn họ cũng đánh ba thì Trương Tiểu Oản nhịn nhíu mày.

Bình bà tử nhanh hết một , lúc cạnh cửa vang lên tiếng chân nên bà cũng dừng miệng, lui đến một góc.

Uông Vĩnh Chiêu tiến , đôi mắt như d.a.o nhỏ quét qua cả nàng đó mới nặng nề phất tay áo vẫy lui trong phòng. Nhìn thấy vẻ mặt nhẫn nhịn cơn tức giận, Trương Tiểu Oản thầm nghĩ nhưng . Nàng chỉ đành miễn cưỡng gọi một tiếng, “Lão gia……”

Uông Vĩnh Chiêu giống như thấy, xốc áo xuống mép giường, vẻ đang tức giận nhưng qua một hồi Trương Tiểu Oản thấy há mồm hỏi, “Ngươi thế nào trở về ?”

Trương Tiểu Oản hiểu tại hỏi bình tĩnh như thế. Đầu tiên nàng sửng sốt một chút mới chậm rãi , “Xe ngựa rơi xuống vực, thương nên mới bò lên. Sau đó giả nam trang, một đường cưỡi ngựa về.”

“Kim quyết cổ ngươi ?”

Trương Tiểu Oản giọng lạnh đến cực điểm thì dám , chỉ cúi đầu ngẩng lên.

“Kim quyết ?” Uông Vĩnh Chiêu buông tha nàng.

Trương Tiểu Oản gì.

Lúc Uông Vĩnh Chiêu nhẹ a một tiếng lạnh lẽo. Hắn cứ thế , càng lúc càng lớn hơn…… Cười một hồi đột nhiên ngừng , lạnh lẽo , “Kim quyết cho ngươi ?”

Bị bức còn cách nào, Trương Tiểu Oản chỉ đành , “Đã đêm cầm để đổi ngựa.”

“Đem cầm để đổi ngựa ư?” Uông Vĩnh Chiêu nhẹ nhàng mà lầm bầm lầu bầu đó tháo trâm bạc đầu nàng xuống, cầm trong tay bẻ thành hai nửa mới nhịn xúc động g.i.ế.c nàng. Sinh tử kim quyết cho nàng thì nàng đem cầm để ngựa, còn trâm bạc nạm bảo ngọc đứa nhỏ cho nàng thì vẫn nàng cắm tóc tổn hao gì……

Phụ nhân ngu xuẩn thật sự đem tim bẻ thành nửa, khiến đau đến nên lời. Uông Vĩnh Chiêu g.i.ế.c chóc một đường mới ngày hôm nay. Cho dù hoàng đế thủ đoạn tàn ác hiện tại cũng kính nể hai phần, cuộc đời bao giờ oan ức bực ?

Giết nàng, ý tưởng hiện lên trong đầu , nhưng thấy thì nhịn xuống. Hắn nhịn đến độ trong lòng ngừng rỉ m.á.u nhưng vẫn nhịn.

Sao thể gì nàng thế ? Từ khi nào thì trở thành bộ dáng ?

Loading...