Lúc Trương Tiểu Oản chính đại phu lang thang đến khám và bốc cho sáu thang thuốc, tốn gần một trăm đồng thì lập tức thấy đau lòng vô cùng. Vì đau lòng nên lúc uống thuốc nàng một uống còn thừa một giọt. Uống xong nàng còn
cái bát xem còn dính nhiều thuốc , may mà dính bao nhiêu chứ nàng cũng dám l.i.ế.m lắm.
Tốn nhiều công sức mới kiếm tiền, thế mà lúc bay mất một phần tư.
Trương Tiểu Oản cũng cảm động khi nhà chịu bỏ tiền để chữa bệnh cho nàng. Ở cổ đại đa phần là trọng nam khinh nữ. Thôn Ngô Đồng nghèo như thế, sợ cũng chỉ Trương gia dám bỏ tiền đó để chữa bệnh cho con gái.
Thân thể Trương Tiểu Oản quá suy yếu, nhưng vẫn ngăn sự kiên cường của linh hồn bên trong. Cho dù sức xuống giường việc nhưng nàng vẫn cố cắn răng uống thuốc, uống nước, và uống cả một chén cháo gạo tinh Lưu Tam Nương
mua về. Sau khi đổ một mồ hôi thì nàng mới thấy dễ chịu hơn.
Cả nàng ướt đẫm, Trương Tiểu Oản thể mặc bộ quần áo nữa, nếu sẽ càng ốm thêm. nhà bọn họ ai thừa quần áo, vì thế Trương Tiểu Oản đành cắn răng bảo Lưu Tam Nương mua một bộ quần áo sẵn.
Lưu Tam Nương cũng gì, chỉ ngoài, hai canh giờ mang về một bộ quần áo bông thật dày, đường may cũng chắc chắn, rẻ.
“Tốn bao nhiêu tiền mẫu ?” Trương Tiểu Oản nhận lấy mà thấy đau lòng.
“Không đáng bao nhiêu, con mau .” Lưu Tam Nương tới giúp nàng cởi áo. Trương Tiểu Oản hết sốt, nếu quần áo thì sẽ chuyển sang cảm mạo. Vì thế nàng cũng nhiều lời, chỉ mím môi, nhờ sự hỗ trợ của Lưu Tam Nương mà quần áo.
“Nhà còn bao nhiêu tiền?” Thay quần áo xong, Trương Tiểu Oản dù vẫn yếu ớt nhưng cũng thể nữa.
Lúc đến lúc nàng uống thuốc, Trương Tiểu Đệ cẩn thận bưng bát thuốc cửa, ngẩng đầu thấy Trương Tiểu Oản thì , “Đại tỷ, thuốc nấu xong , tỷ mau uống .”
“Đệ nấu thuốc ư?” Trương Tiểu Oản kinh ngạc.
Lưu Tam Nương đón lấy cái bát trong tay , đưa cho Trương Tiểu Oản đó dùng giọng cảm xúc giải thích, “Nước nóng mấy ngày nay đều do nấu đó.”
Trương Tiểu Oản đón lấy cái bát uống một ngụm, đó hỏi: “Tiểu Bảo ? Mới còn thấy ở nhà.”
“Đi cắt cỏ , cho thỏ ăn mà tụi nó cũng ăn ít. Hắn tận bên núi mới .”
“Xa quá……” Hơn nửa ngày Trương Tiểu Oản mới nghẹn một câu như thế. Chỗ cỏ mọc nhất là ở cạnh hồ nhỏ núi, nhưng đến đó cũng xa như lên trấn .
Lưu Tam Nương trả lời, mà Trương Tiểu Oản mới hăng hái lên một tí thì héo rũ .
, con nhà nghèo sớm việc. Ở cảnh nghèo đến đủ no thì đứa nhỏ nhà ai bảy tuổi còn giúp việc chứ?
Lúc là do ruộng của Trương gia ít, cho nên công việc cũng nhiều. Chỉ cần hai vợ chồng Trương A Phúc đồng việc là đủ, hơn nữa mấy đứa nhỏ cũng nhỏ gầy. Tiểu Bảo bảy tuổi mà chỉ bằng đứa nhóc 4 tuổi nhà khác, vì thế gì ai dám để việc?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-28.html.]
hiện tại trong nhà việc, thể chơi? Đừng đường xa bằng lên trấn, cho dù xa tới kinh thành cũng cắn răng mà .
“Đại tỷ……” Thấy Trương Tiểu Oản ngẩn , Trương Tiểu Đệ ở
một bên kéo kéo áo mới của chị gái, ngước khuôn mặt nhỏ dính đầy bụi than hỏi nàng, “Tỷ đỡ hơn ?”
Trên tay đen đen, dính ít tro bụi, Lưu Tam Nương đến cầm lấy tay thì Trương Tiểu Oản mới lấy tinh thần. Nhìn ống tay áo dính tro bụi của , nàng thèm để ý mà , vươn tay lau bồ hóng mặt , “Sắp khỏe , đêm nay tỷ nghỉ một đêm là ngày mai thể việc.”
“Tỷ nghỉ thêm mấy ngày, phụ tỷ mệt c.h.ế.t ……” Trương Tiểu Đệ chút sợ hãi mà Lưu Tam Nương một cái, nhưng thấy đại tỷ thì cũng sợ nữa mà nhỏ giọng nàng.
Nàng thấy Trương Tiểu Đệ chuyện như lớn, rành mạch rõ ràng, hơn hẳn cái hồi nàng mới xuyên qua. Lúc đó chỉ , nửa ngày cũng một câu. Nàng ngốc, chẳng qua đứa nhỏ lớn lên trong đói khát đa phần đều nhát gan.
Nàng nhịn vui vẻ, kéo Trương Tiểu Đệ lên giường cùng , đó với , “Tỷ , uống thuốc là khỏi.”
Nàng cũng hy vọng hai đứa em trai quá thông minh, chỉ cần trí lực vấn đề là . Bởi vì nàng chỉ thể che chở bọn họ khi ở nhà, chứ ngoài thì vẫn dựa bọn họ.
Trương Tiểu Oản vui vẻ, tinh thần cũng lên. Lúc nàng thấy Lưu Tam Nương đang cầm kim chỉ sửa bộ quần áo ướt của thì khỏi ngây .Nhìn bàn tay tràn đầy vết chai, thô ráp của Lưu Tam Nương đang lưu loát mà khâu quần áo, nàng ngừng một chút há mồm với Lưu Tam Nương, “Mẫu , ngài mua chỉ ư?”
“Ừ.” Lưu Tam Nương gật gật đầu, mắt quần áo chứ nàng.
“Giặt sạch hẵng sửa.” Trương Tiểu Oản . “Sửa mới dễ giặt.”
“Phụ ?” Trương Tiểu Oản đột nhiên nhớ tới hỏi. “Đi ngoài.”
“Thuế lương nộp ?”
“Ngày hôm qua nộp .” Lưu Tam Nương hỏi gì đáp nấy, nhưng hết câu thì quần áo cũng sửa xong, vì thế bà liền mang chúng ngoài.
Trương Tiểu Oản vốn định bảo bà để đó ngày mai nàng sẽ giặt nhưng bóng dáng Lưu Tam Nương, nàng cảm thấy cần cậy mạnh gì.
Nàng cũng là nhà , nàng chúa cứu thế. Năng lực của nàng là hạn, thế nên nàng cần sự hỗ trợ của khác.
Có nâng đỡ thì cả nhà mới thể từ đói khổ lạnh lẽo. Dựa một nàng thì chắc chắn sẽ gì.
Nếu nàng cậy mạnh thì cho dù đổi một thể khỏe mạnh hơn cuối cùng cũng sẽ kiệt sức mà chết.
Lần bệnh khiến Trương Tiểu Oản nghĩ thấu đáo.
*********