Cuối tháng ba thời tiết vẫn rét lạnh, Uông Vĩnh Chiêu cùng Uông Hoài Thiện trở về Thượng Thư phủ. Hoài Thiện chỉ nghỉ ngơi một đêm là dẫn quân .
Sáng sớm Trương Tiểu Oản cán mì sợi cho , ăn một bán to đó nàng mới mỉm tiễn trong nắng sớm.
Trước khi lên ngựa, Uông Hoài Thiện mặc một áo giáp của Hắc Lang doanh, Trương Tiểu Oản thật lâu mới nghiêm túc với Uông Vĩnh Chiêu đang ở bên nàng, “Phụ đại nhân, đợi ngày và ngài nếu nợ thù và nếu ngài thích mẫu nữa thì để đến đón nàng tới chỗ ?”
Hắn nghiêm túc, Uông Vĩnh Chiêu mắt đó nhàn nhạt gật đầu. Đợi mang mới về phía Trương Tiểu Oản. Nàng mỉm , nhẹ giọng , “Ngài .”
Uông Vĩnh Chiêu lời thì nhíu mày, nhưng lúc xoay bước vẫn chậm hơn bình thường nhiều, lúc để Trương Tiểu Oản thể nhanh chậm mà theo bên . Hai cầm tay hậu viện, lúc tới nhà chính Uông Vĩnh Chiêu với nàng, “Hai vị di nương ngươi xử trí như thế nào?”
Hắn đạm mạc nên trong một lúc Trương Tiểu Oản trong lòng nghĩ thế nào. Hôm qua nàng xong với những lời thì hai cũng ngủ mất, chẳng ai nghĩ đến việc bàn bạc vấn đề thế nên bây giờ nàng cũng bình tĩnh , “Ta hỏi ngài .”
“Ừ,” Uông Vĩnh Chiêu trầm ngâm một chút , “Vốn loạn côn đánh chết, nhưng triều năm nay an khang, văn võ bá quan trong triều gương……”
“Vâng.” Trương Tiểu Oản nhu thuận mà đáp.
“Đưa Tê thôn .”
Hắn xong thì trong nhà chính là một mảnh tĩnh mịch. Tuy Trương Tiểu Oản nghĩ đến nhiều khả năng nhưng trăm triệu đoán đưa hai tới Tê thôn. Tê thôn là thế nào? Đó là nơi nữ quyến của quan viên con nối dõi, nhà đẻ mà về cũng phụng dưỡng. Nơi đó nàng mới chỉ thấy phu nhân của Hình Bộ Thượng Thư tới một nhưng thế cũng đủ để nàng đó là nơi mà hạ đẳng cũng thèm ở. Những phụ nhân đó nhốt trong một khu đất, khi đưa thì một ngày chỉ ba cái màn thầu, mười năm chỉ phát một bộ quần áo, cả đời rời khỏi đó nửa bước.
Đó là nơi sống bằng chết, Trương Tiểu Oản tin Uông Vĩnh Chiêu chuyện . Hai dù cũng là những quốc sắc thiên hương, như thế còn bằng đánh c.h.ế.t bọn họ cho ……
“Lão gia……” Trương Tiểu Oản l.i.ế.m liếm miệng, khô khốc , “Ngài xem thể đưa họ tới am ni cô ? Mang tóc tu hành, để các nàng tự sám hối.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-281.html.]
“Không .”
Chỉ hai chữ ngắn gọn dứt khoát khiến Trương Tiểu Oản khổ cố gắng thuyết phục, “Lệ di nương dù cũng là……”
“Chỉ là đẻ của một đứa con vợ lẽ, ngươi mới là đương gia phu nhân của cái nhà .” Uông Vĩnh Chiêu đánh gãy lời nàng đó , “Ta tiền viện.” Dứt lời lập tức rời .
Trương Tiểu Oản ghế , cả lạnh lẽo mất nửa ngày mới hồi . Đợi một lúc Thính quản gia mang theo mấy bà tử tới xin chỉ thị của nàng thì nàng mới đỡ bàn lên.
Thính quản gia một câu, “Lão nô sẽ mang tới hậu viện mang hai vị di nương rời ……”
Trương Tiểu Oản gật đầu . Thính quản gia cũng chỉ hỏi một câu hỏi nữa, ông nhẹ thở dài, mang theo bốn bà tử cường tráng thi lễ mới ngoài.
Trương Tiểu Oản đỡ cái bàn chậm rãi xuống, cuối cùng nàng nhắm mắt, cố gắng nén nước mắt nóng bỏng về. Thế đạo đúng là thể ăn thịt .
*******
Tháng tư mùa xuân ấm áp lên nhưng Trương Tiểu Oản ăn uống bằng . Uông Vĩnh Chiêu chỉ ăn bữa sáng và tối với nàng nhưng cũng nàng ăn ít hơn. Ngày hôm lập tức cho mời đại phu tới.
Hôm đó Uông Vĩnh Chiêu cũng gì, ăn sáng xong cũng vẫn cung việc, đến tối về dùng cơm, tập kiếm, tắm gội xong xõa tóc ngủ. Đoạn thời gian hàng đêm đều ngủ bên nàng nhưng chuyện nhiều.
Đợi tới khi Trương Tiểu Oản ăn uống vấn đề 5,6 ngày liền thì đại phu cũng đổi thành một vị thần y dân gian nhưng tình huống của nàng cũng chuyển biến hơn. Đến giữa tháng tư trong cung nữ y tới.
Cứ thế Trương Tiểu Oản thêm mấy thang thuốc bổ nữa, cũng dám ăn uống vỡ vẩn nữa. Mỗi buổi sáng tối ăn cùng Uông Vĩnh Chiêu nàng cũng thể từ nửa bát ăn lên một bát cơm. Sau khi ăn xong nàng uống một bát thuốc bổ đúng theo lời dặn của nữ y.