Đến tối hôm đó Trương A Phúc trở về Trương Tiểu Oản mới ông ngoài đào khoai sọ. Nàng tức khắc cảm thấy cái gì đó dâng lên cổ họng. Nếu Trương A Phúc……
“Ta thêm cho phụ con một kiện áo bông, cùng với vài cái bánh. Ăn no mặc ấm, đường chậm một chút thì sẽ việc gì.” So với phản ứng mãnh liệt đầu tiên, Lưu Tam Nương vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
“Vâng.” Trương Tiểu Oản chỉ thể gật đầu, vội vàng ăn cháo khoai sọ Lưu Tam Nương nấu với gạo trắng đó hỏi, “Nhà còn bao nhiêu tiền?”
“120 đồng.” Đầu tiên Lưu Tam Nương lời nào, nhưng mãi bà cũng thấp giọng đáp.
Bọn họ kiếm 380 đồng, nàng bệnh hai ngày còn 120 đồng. Trương Tiểu Oản hít hà một ở trong lòng, cảm thấy nếu tỉnh dậy muộn một ngày nữa thì chỉ sợ 120 đồng cũng chẳng giữ .
Ở bên ngoài dãi gió dầm sương gần bảy ngày mới kiếm từng tiền, thế mà chỉ hai ba ngày nàng tiêu hết! Nàng còn giữ chút tiền để Lưu Tam Nương dùng lúc sinh kìa.
Như thế quả là chẳng còn gì để . Thời tiết càng ngày càng lạnh, sợ là thể ngoài nữa……
Trương Tiểu Oản cũng lập tức hiểu vì Trương A Phúc một chuyến . Nếu nhân lúc thời tiết lạnh hẳn mà lấy chút khoai sọ về thì chỉ sợ mùa đông nhà bọn họ qua .
Bọn họ nộp thuế lương, trả lương thực lúc vay thì cũng còn bao nhiêu, chẳng đủ cả nhà ăn một năm.
“Phụ sẽ núi sâu chứ?” Trương Tiểu Oản do dự mà hỏi.
“Ta cho phụ con , mà trong lòng ông cũng rõ.” Lưu Tam Nương đón lấy cái bát nàng ăn xong, một câu ngoài.
Trương Tiểu Oản giường, tiếng chuyện của Lưu Tam Nương với Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ, nhịn khổ.
Cuộc sống thật quá khó khăn……
Ngày hôm Trương Tiểu Oản thể xuống đất, sức lực cũng mạnh hơn một chút. Nàng nhóm lửa nấu cơm, nhưng cũng dám chạm nước lạnh vì sợ ốm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-29.html.]
Buổi tối hôm đó Trương A Phúc trở mang theo một sọt khoai sọ. Trương Tiểu Oản nấu cho ông một bát canh gừng lớn. Nhìn cha vẻ gầy hơn nhưng cũng vui vẻ hơn của , trong lòng nàng trăm mối ngổn ngang.
Người đàn ông vẫn cố chống đỡ gia đình những thời điểm cần thiết. Kỳ thật nghĩ thì ông cũng vô dụng. Ông bà nội nàng chê đứa con gì nhưng Trương Tiểu Oản quan sát một tháng thì thấy chỉ cần việc, Trương A Phúc còn một thì sẽ , hề trốn tránh.
Chẳng qua thể của ông yếu ớt nên việc gì cũng chậm, bằng thế nên trong mắt khác thì ông là một cũng như . Có điều ông còn hơn những kẻ lười biếng trong thôn nhiều.
Thân thể thì ? Đừng giúp đỡ vợ con việc, bọn họ thậm chí còn việc nên của đàn ông, cả ngày chỉ đánh vợ, chửi con. Những kẻ đó còn bằng một phần Trương A Phúc.
Những nhà đó cho dù chút của cải, đất đai tổ tiên để thì cũng bao nhiêu lương thực, sinh kế vẫn khó khăn. So với gia đình bao nhiêu ruộng như Trương gia thì bọn họ cũng chẳng khá hơn là bao.
Nhìn Trương A Phúc tới bên cạnh Lưu Tam Nương ngây ngô vài cái đó giúp đỡ bà sửa sang đống đồ mới xuống bên đống lửa sưởi ấm, nghĩ tới hai đứa nhỏ cả ngày mệt mỏi vì cắt cỏ đang ngủ ở phòng bên, tâm tình Trương Tiểu Oản cũng trở bình thường —— nghĩ tích cực thì ông trời để nàng xuyên tới đây lẽ là để nàng cùng bọn họ đồng tâm hiệp lực, nương tựa .
Vận khí của nàng cũng quá tệ.
*********
Trương Tiểu Oản bệnh là chuyện lớn ở trong thôn. Đặc biệt là việc Trương gia mời đại phu lang thang, còn bốc thuốc, việc Lưu Tam Nương mua quần áo cho Trương Tiểu Oản đều . Có ít ngầm đoán tiền nhà bọn họ từ . Đến cả đẻ của Trương A Phúc mấy ngày đến đòi lương thực cho mượn, nhân tiện Trương Tiểu Oản c.h.ế.t thì hôm cũng tới hỏi.
Hiện tại đồ ăn của Trương gia đều giấu trong phòng ngủ của ba đứa nhỏ vì thế cũng lo lắng Trương Đại Nương phát hiện.
Trương Tiểu Oản thấy Trương Đại Nương nhà bọn họ đánh giá khắp nơi thì trong lòng vẫn nén lo lắng.
Lưu Tam Nương mời bà xuống cái bàn ở nhà chính. Nơi đó chỉ một cái bàn đất, mấy cái ghế, bên cạnh đốt một đống lửa nho nhỏ.
“Muốn c.h.ế.t mà ban ngày cũng nhóm lửa, thật tốn củi lửa……”
Trương Đại Nương thấy đống lửa thì đôi mắt trừng lớn. Bà vỗ đùi, liếc đống lửa một cái đó tới mặt Lưu Tam Nương chửi ầm lên, “Ngươi quản gia thế nào ? Con gái ngươi là cái thứ phá gia, ngươi cũng thế.”