XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 304

Cập nhật lúc: 2025-01-08 01:16:33
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn ba chị em dâu bất hòa một cái, Trương Tiểu Oản như thấy gì nên vẫn chỉ nhàn nhạt , “Ta ý kiến gì với các , nhưng nhà chúng cũng tới lúc phân . Thời gian cũng qua lâu, vài năm nữa là các sẽ bế cháu , nhà hẳn là cũng nên phân ?”

Mấy em nhà họ Uông hiện nay cũng nhiều tuổi, mấy năm nay những ở trong phủ quả thật quá mệt mỏi, sớm phân gia. Nếu như bạc đều là do đại lão gia bên cấp thì các nàng sớm nháo đến lật nhà. Hiện nay thấy Trương Tiểu Oản cho các nàng ruộng đất, trong tay còn bạc thì cũng chẳng suy nghĩ nhiều là đồng ý luôn.

“Vậy thì , ngày mai bảo mấy Vĩnh An tới gặp đại ca bọn họ, đại lão gia sẽ tự rõ với bọn họ.” Trương Tiểu Oản dứt lời thì để các nàng về.

Bên ba vị phu nhân tính toán trong lòng. Đợi về tới Uông phủ, Uông Đỗ thị nha sáng sớm Thính quản gia tới trong phủ đợi thỉnh an từ biệt. Thính quản gia tới lễ với Uông Đỗ thị. Nàng vội đỡ ông thấy ông , “Đa tạ nhị phu nhân.”

Nói xong ông nha hai cái, Uông Đỗ thị theo tầm mắt của ông thì dừng một chút , “Ngươi xuống .”

“Vâng.” Nha lui xuống.

Thính quản gia đợi một hồi, chung quanh tiếng động mới cầm ngân phiếu trong n.g.ự.c đưa cho Uông Đỗ thị , “Đại phu nhân , nhà phân nàng và ít cơ hội lui tới. Nàng tứ công tử, ngũ công tử và bát công tử của ngài về tiền đồ, Uông gia về cũng lây phần phúc khí của bọn họ. Nếu ngài chê thì ngài cầm lấy chỗ coi như là lễ đại bá mẫu cho các vị công tử .”

“Lời thế?” Uông Đỗ thị kinh ngạc đón láy ngân phiếu mở thấy tiền thì dọa nhảy dựng. Trong khoảnh khắc trái tim nàng đập như sấm, vội vàng cất trong lòng.

“Ngài cầm thôi.” Thính quản gia thấy thế thì thở dài , “Đại phu nhân mấy năm nay ngài cũng dễ dàng gì.”

Nói xong ông thi lễ lui xuống.

Uông Đỗ thị ôm bạc nước mắt lưng tròng, nàng nghĩ một hồi mới mỉm giống nhưu tự nhủ mắng, “Còn dễ dàng, còn tưởng lòng ngài đều nghiêng về tứ phòng hết .”

Dứt lời nàng ôm ngân phiếu lên, vội vàng lau nước mắt tìm chỗ giấu. Ngân phiếu về chính là tiền bảo mệnh của nàng và ba đứa con trai.

*******

Trương Tiểu Oản vì Uông phủ bên chuẩn đường lui khiến Uông Vĩnh Chiêu chút lòng.

Qua mấy ngày, biên quan đưa tới cấp báo một toán 3000 quân của Hạ g.i.ế.c c.h.ế.t 5000 quân đóng ở Vân Châu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-304.html.]

Hoàng đế đương trường giận dữ, hạ chỉ cho Thượng Đức tướng quân lĩnh quân tiêu diệt đám nhưng báo tin lúc lấy tốc độ như tia chớp đánh về phía hoàng đế.

chỉ nhảy đến nửa đường Uông Vĩnh Chiêu cách đó xa rút đao bên hông thị vệ nhảy lên c.h.é.m một nhát. Một đoạn tay và chân của tên rơi , khiến đám quan viên bên sợ tới mức thét chói tai liên tục.

“Cầm máu, Tử Mặc……” Uông Vĩnh Chiêu chẳng thèm tên mà chỉ với Hình Bộ Thượng Thư.

“Hoàng Thượng……” Tần Tử Mặc lạnh lùng thoáng tên thích khách tạm thời c.h.ế.t đó chắp tay Hoàng đế.

“Chuẩn.” Tĩnh Hoàng xanh mặt .

“Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, là thần sơ suất để thích khách điện phủ.” Uông Vĩnh Chiêu lập tức quỳ xuống thỉnh tội với hoàng đế.

Hoàng đế một cái thật sâu mới , “Ái khanh cứu giá công, tội ? Đứng lên .”

Lúc triều đình đều thái y đang phi nước đại tới, thấy nọ kêu thảm thiết nhưng m.á.u chảy nữa. Tần Tử Mặc lập tức dẫm lên miệng vết thương của hỏi, “Nói, ai phái ngươi tới?”

Trong thời gian ngắn nọ sống c.h.ế.t xong. Hắn đột nhiên phun một ngụm m.á.u về phía Uông Vĩnh Chiêu, bén nhọt hét, “Là , là , là Binh Bộ Thượng Thư của các ngươi……”

Tức khắc, cả triều ồ lên, Uông Vĩnh Chiêu gặp biến sợ mà chỉ nhặt cánh tay cùng phần chân của tới xổm bên , “Không đúng, . Nếu thì sẽ cho chó ăn phần tay chân của ngươi……” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt với tên , “Ta Hạ nếu c.h.ế.t vẹn thì kiếp sẽ thành súc sinh.”

“Ta Hạ.” Người nọ đau đến thở thoi thóp, nhưng rải một đống thuốc nên tỉnh . Hắn đỏ mắt Uông Vĩnh Chiêu, vô lực . Giọng lúc tuy nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng còn hận ý nồng đậm.

“Không Hạ ?” Tần Tử mặc mở miệng , “Vậy thì , sẽ đào lục phủ ngũ tạng của ngươi cho chó ăn. Nghe Hạ bên khi c.h.ế.t mà lục phủ ngũ tạng thì sẽ siêu sinh, linh hồn sẽ về nhà. Trước chỉ , hiện nay thử xem ngươi Hạ ……”

Người nọ thấy thế thì mắt nhắm , giống như ngất nhưng Tần Tử Mặc dẫm một chân. Hắn đau tới chảy nước mắt, bi thương mà hô, “Là Đông Dã vương, là Đông Dã Vương……”

Giọng tuy nhỏ nhưng Tần Tử Mặc vẫn thấy. Hắn lập tức dậy chắp tay tiến lên bẩm báo với hoàng đế. Tên thích khách thì ròng xong lời thì phun một ngụm m.á.u đó dù thái y rắc thuốc thì cũng nhúc nhích nữa.

Tên Hạ c.h.ế.t nhắm mắt, chằm chằm cánh tay và cẳng chân trong tay Uông Vĩnh Chiêu.

Loading...